Jump to content

Advertisements




THẾ GIỚI TÂM LINH CUẢ HỔ CÁP NGÔ DUY LÂM


45 replies to this topic

#1 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 20/01/2014 - 09:29

Tác giả Ngô Duy Lâm là người có duyên được chứng nghiệm những chuyện huyền bí trong cuộc đời của ông ngày từ lúc còn trẻ. Trời cho ông cái số, không phải là làm thầy hay làm tu sĩ, mà là cái số làm một người chứng nhân để ghi lại những chuyện huyền linh mầu nhiệm của trời đất. Rất cảm ơn ông đã cho độc giả được thưởng thức những câu chuyện về huyền bí rất hay, rất thú vị và rất đích thực cho riêng người Việt Nam chúng ta.

Hải Triều

***

Lời mở đầu.
Kính thưa quý độc giả,

Trong cuộc sống hàng ngày, từ lúc mới sinh ra đời cho đến khi đầu bạc răng long, chúng ta đã đối diện với biết bao nhiêu biến cố từ “hỷ nộ ái ố” đến việc tìm kiếm miếng cơm manh áo và thế đứng trong xã hội, cho rằng xã hội Việt Nam của chúng ta dù nó có nhỏ bé và lạc lậu đến đâu thì cũng vẫn là một xã hội với những tín ngưỡng và những đức tin của những người Việt Nam thuộc mọi tầng lớp, đã qua bao nhiêu thế kỷ cho đến bây giờ cũng vẫn không bao giờ thay đổi.

Chúng tôi cũng vậy, với những thăng trầm của cuộc sống từ lúc cất tiếng khóc chào đời cho đến khi bước chân vào đời chúng tôi đã trải qua trong hơn 70 năm tuổi, ngoài cuộc sống hàng ngày, tôi còn được cái may mắn là đã ghi nhận được những sự việc mà rất ít sách vở trên thế giới lại có thể diễn đạt được những sự kiện thuộc về thế giới tâm linh của con người trong thế kỷ thứ 20 vậy.

Phải thành thật mà nói, tôi không tự tạo cho mình một chỗ đứng trong những câu chuyện mà tôi sẽ kể dưới đây vì tất cả chỉ là một sự tình cờ trong công việc hàng ngày của tôi rồi từ đó cũng do những hiểu biết bắt nguồn từ những trò chơi dại dột đến những hành động liên quan đến việc phải giải quyết những sự việc thuộc về thế giới vô hình mà tôi đã tham gia ngay khi còn mài đũng quần tại trường trung học Chu Văn An, Hà Nội.

Để rồi từ đó tôi có linh cảm rằng có lẽ tôi cũng thuộc vào một “hạng người” nào đó, có thể có “quyền lực” để giải quyết những vấn đề liên quan đến người sống và người chết trong thời đại văn minh hiện nay của thế kỷ thứ 20 vừa qua.

Nội dung những câu chuyện dưới đây đều là chuyện có thật 100% nhưng vì kể lại để hầu chuyện quý bạn đọc cho nên phải có sửa đổi đôi chút để khi đọc đến nó không bị nhàm chán, tuy nhiên thời gian và không gian của câu chuyện không có thay đổi nhưng riêng về con người và tên các nhân vật, lúc thực, lúc hư cũng tùy theo hoàn cảnh của nó cho phù hợp với thực tế hiện tại. Tác giả mong rằng quý bạn sẽ hài lòng khi đọc đến những câu chuyện thuộc về Thế Giới Tâm Linh trong cuốn sách nhỏ bé này.

Ngô Duy Lâm




Thanked by 3 Members:

#2 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 20/01/2014 - 09:47

Vào đời với tuổi học trò.

Vào một buổi sáng sớm của ngày Nguyệt tận, 29 tháng 6 năm Quý Dậu, tôi cất tiếng khóc chào đời với hai con mắt nhắm lại, có lẽ vì tôi không muốn nhìn những vật thể chung quanh đang quay cuồng trong cái xã hội Việt Nam vào những năm đầu của thập niên 1930. Tôi không chịu mở mắt khi chào đời mà chỉ khóc cho cuộc đời vì tôi được sinh ra sớm hơn hai tháng cho nên mấy ngày sau hai con mắt của tôi mới hé nhìn cảnh vật chung quanh giống như mấy con chó cún sau mấy ngày sinh ra chúng mới mở mắt vậy.

Thế rồi tôi cũng được bố mẹ tôi mướn người chăm sóc đồng thời đã đưa tôi về quê nội ở làng Kiều Trung, huyện Thạch Thất, tỉnh Sơn Tây, nay được đổi là thôn Kiều Trung, thị trấn Phúc Thọ, huyện Phúc Thọ, tỉnh Hà Tây; để tôi không phải sống trong cái không khí ồn ào, ô nhiễm của thành phố Hà Nội vào năm 1933; tôi đã sống với bà nội ở quê tôi cho đến khi được bốn tuổi tôi mới trở về với bố, với mẹ và với các anh chị em như là một đứa trẻ bình thường.

Khi được sáu tuổi tôi cũng được đưa đến trường mẫu giáo ở gần nhà để chập chững bước vào đời như những người bạn cùng lứa tuổi, đến lúc này khối óc non nớt của tôi cũng đã bắt đầu ghi nhận được những sự việc đang xảy ra hàng ngày chung quanh tôi. Bộ nhớ của khối óc bắt đầu cảm nhận và in vào tiềm thức để rồi khi tới tuổi xế chiều, ngồi ôn lại quá khứ như các bậc sinh thành thường nói: “già sống với kỷ niệm” tôi mới thấy tuổi thơ của tôi cũng có nhiều thăng trầm như khi đến tuổi trưởng thành vậy.

Sau đây tôi xin kể hầu quý bạn những chuyện thuộc về Thế Giới Tâm Linh mà tôi đã gặp cũng như phải giải quyết đã được bắt nguồn từ những trò chơi dại dột khi tôi còn nhỏ tuổi, câu chuyện bắt đầu:

#3 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 20/01/2014 - 09:49

Tuổi thơ với những trò chơi dại dột:

Vào những năm 1941, 1942, khi mà người Pháp còn đang cai trị Việt Nam, mặc dầu đệ nhị thế chiến đang đến hồi quyết liệt nhưng quân đội Nhật cũng chưa đặt chân được vào Đông Dương cho nên gia đình bố mẹ và anh chị em tôi vẫn còn buôn bán và ở dưới phố Khâm Thiên. Lúc đó tôi đang ở cái tuổi nghịch ngợm nhất của tuổi thơ cho nên chị em chúng tôi mới tổ chức những trò chơi dại dột dưới đây:

Phụ đồng chổi.

Phụ đồng chổi và phụ đồng cóc là mấy trò chơi của những người thuộc thế hệ chúng tôi, phụ đồng cóc thì tôi chưa dám thực hiện vì nhà của bố mẹ tôi không đủ chỗ cho người ngồi đồng “nhảy như cóc nhảy”, riêng phụ đồng chổi thì chị em chúng tôi có thử chơi một lần rồi sau đó chúng tôi không dám làm đến lần thứ hai. Muốn phụ đồng chổi phải làm như sau:

Người ngồi đồng – anh người làm của mẹ tôi, tuổi chừng 17 có tên là Dương – ngồi xổm trên mặt đất, mắt nhắm lại, tay phải cầm một cái chổi thường dùng để quét nhà, tôi cầm ba nén nhang quơ đi quơ lại trước mặt anh Dương, mấy người ngồi chung quanh gồm có chị tôi, cô em họ tên Nhung, và chú em tôi, tất cả là bốn người cùng đọc ‘Thần Trú’ bài phụ đồng như sau:

“Phụ đồng Chổi – Thôi lổi mà lên – Ba bề bốn bên – Đồng lên cho chóng – Nhược bằng cửa đóng – Phá ra mà vào – Cách sông cách ao – Thì vào cho được – Cách roi cách vọt – Thì đánh cho đau – Hàng trầu hàng cau – Là hàng con gái – Hàng bánh hàng trái – Là hàng bà già – Hàng hương hàng hoa – Là hàng cúng Phật – Đội mũ đi tế – Là ông Cẩm Đô – Đánh trông phầt cờ - Là phụ đồng chổi”.

Cứ như thế chị em chúng tôi đọc chừng năm hay sáu lần bài phụ đồng nói trên thì anh Dương bắt đầu mở mắt, hai con mắt của anh trông lờ đờ rồi cứ thế anh cầm cây chổi quét đi quét lại chung quanh gian nhà chúng tôi đang chơi trò chơi phụ đồng chổi; nghe chúng tôi ồn ào dưới nhà ngang, mẹ tôi vội chạy xuống và khi thấy anh Dương đang cầm cái chổi quét qua quét lại, biết chúng tôi tinh nghịch nên mẹ tôi đã cầm nguyên thau nước lạnh rồi tạt vào người anh Dương và thế là “thăng đồng”.



#4 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 20/01/2014 - 09:56

Linh hồn người sống không nhập được vào xác phàm khi đang nằm ngủ trên giường.

Lần tinh nghịch thứ hai của anh em chúng tôi sau phụ đồng chổi là một trò chơi mà chúng tôi nghịch vào lúc bấy giờ chúng tôi không nghĩ rằng thân xác chúng ta lại có hai phần: phần một là xác phàm và phần hai là Linh hồn; tôi xin kể ra đây để quý bạn đọc cùng suy ngẫm về con người hiện tại của chúng ta. Trò chơi tinh nghịch được bắt đầu như sau:

Một ngày nắng ráo của mùa hè năm 1942, buổi trưa hôm đó vào khoảng 2 giờ chiều, tôi và chú em tôi thấy anh Dương đang nằm ngủ say trên lầu (gác) tại nhà của bố mẹ tôi ở phố Khâm Thiên; tôi bèn cùng với chú em tôi lấy sợi dây đay, một loại dây đay, một loại dây được dùng để khâu hay cột hoặc dệt thành những bao đựng gạo lúc bấy giờ.

Chúng tôi cột chặt hai ngón chân cái của anh Dương lại với nhau rồi cột vào chân giường vì chúng tôi cứ nghĩ rằng khi anh Dương tỉnh dậy và bước xuống giường thì thế nào cũng ngã (té) và chúng tôi sẽ có một trận cười ngả nghiêng, nhưng thưa quý bạn, anh Dương đã ngủ luôn cho đến 4 giờ chiều mà không thấy dậy.

Sau mấy tiếng đồng hồ không thấy anh người làm xuống phụ buôn bán nên mẹ tôi mới gọi vọng lên trên gác nơi anh em chúng tôi đang rình xem chừng nào anh người làm tỉnh giấc, mẹ tôi gọi lớn tiếng:

- Thằng Dương đâu rồi? Ngủ gì mà ngủ kỹ vậy? Mấy anh em con gọi nó xuống giúp mẹ cái coi. Chúng tôi sợ quá bèn lay anh Dương để đánh thức anh dậy nhưng chúng tôi không làm sao cho anh ấy thức giấc được nên sau đó chúng tôi vội nói với mẹ tôi:

- Mẹ ơi, anh Dương ngủ trên này nhưng chúng con gọi mãi mà không thấy anh ấy dậy, mẹ lên mà coi đi. Nghe vậy mẹ tôi cầm cái roi mây chạy lên lầu và khi thấy hai ngón chân của anh Dương bị cột chặt lại với nhau, mẹ tôi quay sang hỏi chúng tôi:

- Đứa nào cột chân thằng Dương lại với nhau như thế này? Sau câu nói đó là anh em chúng tôi mỗi đứa ăn mấy cái roi mây ngồi khóc với nhau trong lúc mẹ tôi vừa cởi trói cho anh Dương vừa gọi lớn tiếng: “Hú ba hồn bảy vía thằng Dương ở đâu thì về”.

Nghe tiếng ồn ào ở trên lầu, mấy người bạn của mẹ tôi vội chạy lên nhưng khi nhìn thấy quang cảnh trong căn nhà và anh Dương thì nằm bất động như người chết rồi và chỉ còn thoi thóp thở mà thôi, mấy bà bèn phụ mẹ tôi để gọi hồn vía của anh Dương về để nhập vào xác anh đang nằm trên giường; một bà thì giật tóc mai để anh tỉnh lại, một bà khác lấy một cái tô lớn bắt anh em chúng tôi đái vào để lấy nước đái rồi cậy miệng anh Dương đổ hết tô nước tiểu thì anh ta tỉnh dậy. Sau khi tỉnh lại, anh có kể cho mọi người nghe trong lúc “hồn anh lìa khỏi xác” như sau:

“Khi anh Dương ngủ say, anh mơ thấy anh đang đi lang thang gần đó; bất chợt bị trói hai ngón chân cái lại với nhau thì cũng là lúc anh trở về nhà nhưng khi thấy hai ngón chân bị trói chặt lại Linh hồn anh đã không thể nào nhập được vào thân xác của anh đang nằm ở trên giường. Thế rồi “linh hồn” anh cứ đi lang thang chung quanh nhà, anh được chứng kiến mọi chuyện xảy ra trong nhà cho đến khi anh nghe tiếng mẹ tôi gọi: “Ba hồn bảy vía của anh” đồng thời cởi trói cho anh lúc đó linh hồn anh mới nhập được vào thân xác đang nằm trên giường để mở mắt tỉnh dậy như người bệnh sau một giấc ngủ dài”.

Tôi viết ra đây câu chuyện này để quý bạn đọc suy ngẫm thôi nhé chứ đừng có ai dại dột mà bắt chước anh em chúng tôi để rồi mang họa và tôi không chịu trách nhiệm nếu có ai tinh nghịch như anh em chúng tôi khi chúng tôi còn nhỏ tuổi vào những năm đầu của thập niên 1940.

Cũng kể từ sau lần tinh nghịch này, chúng tôi không còn nghĩ đến những trò chơi táo bạo nào khác, cho đến mười năm sau, năm 1952, tôi mới gặp lại một “biến cố” của gia đình bố mẹ tôi qua việc những người đã chết nhập vào người sống để “xin ăn”; mời quý bạn coi câu truyện dưới đây thì sẽ rõ.



Thanked by 1 Member:

#5 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 21/01/2014 - 03:02

Những linh hồn và ông thầy phù thủy

Tôi có bà chị gái tuổi Nhâm Thân, chị tôi lúc còn con gái thì cũng hay đi lễ chùa, cúng Phật. Cũng vì những việc này mà chị tôi bày đặt “đồng bóng” vào những ngày lễ tại những đền, miếu chung quanh Hà Nội.

Năm 1952, nhân dịp lễ Vu Lan, ngày rằm tháng bảy, chị tôi đã đi về quê nội của chúng tôi ở phủ Từ Sơn tỉnh Bắc Ninh, à quên tôi không thưa với quý anh rằng bà nội tôi qua đời vào năm 1935 do đó ông nội tôi đã tục huyền cho nên chúng tôi mới có hai quê nội đó là huyện Thạch Thất tỉnh Sơn Tây và phủ Từ Sơn tỉnh Bắc Ninh là vậy.

Khi đi ngang qua nghĩa trang đầu làng, chị tôi thấy dân làng đang tảo mộ và cúng cô hồn; thay vì đi luôn để về thăm họ hàng thì chị lại đi vào nghĩa trang để thăm mấy ngôi mộ của những người không quen biết và cũng bày đặt “cúng cúng, vái vái” cầu phước có lẽ “cho con xin lấy được người con thương chăng”?

Ngày hôm sau chị tôi trở về lại Hà Nội và thấy trong người không được khỏe như mọi khi, tôi thấy chị lúc nào cũng thờ thẫn như người mất hồn và có lúc nói năng lảm nhảm như bị “ma làm” thì phải.

Mẹ tôi cũng thấy vậy nhưng lại nghĩ rằng chị đi về thăm quê, ra đường bị nắng bị gió cho nên chắc là “bị cảm mạo phong sương” nên mẹ tôi đến gặp ông bác của tôi là Y sĩ Nguyễn Xuân Chữ tại bệnh viện Phủ Doãn để xin điều trị. Sau khi khám bệnh chị tôi xong, ông bác của tôi đã cho mẹ tôi biết rằng: “Chị tôi chỉ bị cảm cúm qua loa nên chỉ cần uống thuốc chừng vài ngày thì hết”.

Sau vài ngày uống thuốc, bệnh của chị tôi không thuyên giảm mà lại có chiều hướng gia tăng nên chị lại được đưa đến gặp bác sĩ về tim mạch và thần kinh để khám bệnh; kết quả là tim không sao nhưng “thần kinh thì có giao động” nên được đưa đi chạy điện hàng ngày tại phòng Quang Tuyến của bệnh viện Phủ Doãn.

Sau hơn mười lần chạy điện, bệnh tình chị tôi không thuyên giảm mà lúc nào cũng nói năng lảm nhảm nên mẹ tôi lại sợ chị bị yếu tim nên cho người đi mua ‘Châu Sa, Thần Sa’ ở tiệm thuốc Bắc phố Hải Thượng Lãn Ông đem về chưng cách thủy với tim heo cho chị ăn hàng ngày.

Một thời gian, sau khi ăn hết cũng cả chục cái tim lợn nhưng không hết, cuối cùng qua mấy lời cố vấn của những bà bạn, mẹ tôi đã đi coi thầy thì được thầy phán rằng: “Người nữ này bị ma làm, nhà chị phải lập đàn để cầu xin những linh hồn người khuất mặt buông tha thì người nữ này mới hết bệnh được”.

Nhớ lại ngày về quê bên Bắc Ninh, chị tôi có đi cùng với cô em họ nên mẹ tôi mới hỏi xem hai chị em đi đến những đâu mà bị ma làm, cô em họ tôi mới cho biết những gì đã xảy ra vào hôm rằm tháng bảy vừa qua, đồng thời tin vào lời của ông thầy bói, cho nên mẹ tôi đã vội vàng về quê để rồi cho người ra mấy ngôi mộ tại nghĩa trang của làng để cúng kiến, xin tha mạng cho chị, đến khi trở về lại Hà Nội, mẹ tôi cũng không quên đem theo mấy cành dâu, loại dâu cho tằm ăn, để làm roi trị tà ma.



#6 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 21/01/2014 - 03:06

Trong lúc nói năng lảm nhảm thì không một ai kìềm hãm được sự phá phách của chị ngoài tôi ra, có nghĩa là khi đang đập phá hay la hét thì chỉ có mỗi một mình tôi mới bắt chị ngồi yên ở chỗ nào thì ngồi yên tại chỗ đó, và không còn la hét hay phá phách nữa mà chỉ còn nói lảm nhảm những câu không ra đâu vào đâu, và vẽ nhăng vẽ cuội những hình vẽ trên bộ ván (phản) mà không ai hiểu nổi là những hình gì.

Thấy vậy mẹ tôi nói với tôi: “Con xin nghỉ học để coi chừng nó cho mẹ, chừng nào mẹ tìm được ông thầy lúc bấy giờ con mới đi học lại”. Nói vậy thì nói, tôi vẫn đi học hàng ngày nhưng đến khi về đến nhà lại phải săn sóc chị cho nên bài vở tôi học “Không ra làm sao” và chú em tôi đã luôn luôn phải giải các phương trình đại số dùm tôi rồi giải nghĩa luôn để tôi nạp bài cho thầy giáo.

Ngày lại qua ngày, cho đến hơn hai tháng sau, mẹ tôi rất mệt mỏi còn tôi thì cứ sau giờ học ở trường về đến nhà là lại phải canh chừng chị, cho nên tôi học cũng không khá được, nhất là về đêm sự phá phách của chị cũng có lúc gây ồn ào cả khu phố Mã Mây vậy.

Gần nhà tôi, cách chừng 100 thước nhưng nằm vào một khu phố khác, đường Đinh Công Tráng hiện nay, có đền thờ Đức Trần Hưng Đạo và còn được gọi là đền thờ Đức Thánh Trần. Tại đây việc nhang đèn cúng vái xảy ra hàng ngày nên mẹ tôi nghĩ có lẽ nên đưa chị tôi sang đền thờ để xin Đức Thánh Trần “Trị tà ma đang nhập trong người chị tôi”.

Hôm đó là ngày mồng 1 tháng 10 Âm lịch, chị tôi được đưa sang bên đền thờ lần đầu tiên. Sau một hồi cúng vái, có ngồi đồng cũng như yểm bùa, đốt bùa thành tro rồi hòa tan trong nước để chị tôi uống vì theo lời mấy ông thầy, những con ma này sẽ không còn nhập vào chị tôi nữa và hơn một giờ sau mới thăng đồng để đưa chị tôi về nhà, coi như buổi lễ khoán bùa đã chấm dứt.

Nhưng thưa quý bạn, khi về đến nhà hai con mắt của chị long lên sòng sọc coi rất dữ dằn, và thế là chị tôi đập phá lung tung không có ai cản nổi. Vóc dáng con người thì nhỏ bé, cao chỉ có 1.52m, cân nặng chưa tới 40 ký lô, vậy mà hai anh phu vác gạo rất lực lưỡng, anh nào cũng có thể vác trên vai một bao gạo chỉ xanh nặng tới 120kgs, cũng không thể nào kìềm chế được sự phá hoại của chị vào buổi chiều hôm đó.

Do vậy mẹ tôi đã cấp tốc cho người gọi tôi từ trường về để ngăn cản chị không cho đập phá nữa. Khi tôi về đến nơi thì mới chỉ nhìn thấy tôi bước chân vào nhà, chị đã len lén vào một góc nhà để ngồi im thin thít vì trên tay của tôi đang cầm cành dâu tằm ăn có tẩm nước đái của chính tôi từ trước. Thấy vậy mẹ tôi nói: “Thôi con nghỉ học đi để giữ nó vì mẹ mệt quá rồi”.



#7 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 21/01/2014 - 03:10

Ngày rằm tháng 10 âm lịch năm 1952, chị tôi lại được đưa sang Đền thờ lần thứ hai. Buổi sáng hôm đó là ngày nghỉ nên tôi và chú em tôi đã phụ để đưa chị sang đền thờ Đức Thánh Trần. Khi trở về đâu cũng đến 11 giờ trưa, ngay lúc đó tôi thấy anh họ tôi tên là Nguyễn Ngọc Diệp, con trai của người anh thứ ba của mẹ tôi, từ Nam Định lên, bước vào nhà và chào mẹ tôi:

“Thưa mẹ con đã về”.

Quá đỗi ngạc nhiên vì mẹ tôi là cô ruột của anh Diệp thì Diệp phải gọi mẹ tôi bằng cô mới đúng mà lúc vào nhà lại gọi là Mẹ và xưng Con nên mẹ tôi nói:

- Diệp, tôi là cô của cháu chứ đâu có phải là mẹ của cháu đâu mà cháu ăn nói như vây?

- Dạ “thưa mẹ” con không phải là Diệp, con là Đỉnh, con của mẹ. Con biết ở nhà có chuyện lộn xộn con tính “về nhiều lần” để giải quyết chuyện của em Phượng, tên chị gái tôi, nhưng con phải chờ mãi cho đến hôm nay con mới xin được phép để về thăm nhà. Con bận lắm mà thời gian thì có hạn thôi vậy mẹ cho đưa em về đây để con giải quyết.

- Ôi trời đất ơi là trời đất ơi, hết “con” bây giờ lại đến “cháu” thế này thì làm sao tôi sống nổi? Mẹ tôi đã vừa khóc vừa kể lể như vậy.

Tới đây tôi xin phép kể qua “gia phả” của gia đình bố mẹ tôi có liên quan đến người anh cả của tôi tên là Ngô Hán Đỉnh, chết khi vừa được mười lăm tuổi.

Gia đình của bố mẹ tôi có được bảy người con, anh Cả của tôi là Ngô Hán Đỉnh, chết năm lên 15 tuổi vì bị bệnh thương hàn, mặc dầu đã được đưa vào bệnh viện Cống Vọng nhưng vì không có thuốc nên đã chết tại bệnh viện mấy ngày sau đó (1929-1944).

Người anh thứ hai của tôi là Cố chuẩn tướng Ngô Hán Đồng, chỉ huy trưởng pháo binh quân đoàn I vùng I chiến thuật, tử nạn phi cơ trực thăng khi cùng Thiếu tướng Phan Đình Soạn, Tư lệnh phó quân đoàn I của Trung tướng Hoàng Xuân Lãm tại Đà Nẵng đi thăm chiến hạm Destroyer thuộc Đệ thất hạm đội của hải quân Hoa Kỳ đang biểu diễn Hải Pháo tại cửa biển Đà Nẵng vào năm 1972.

Người thứ ba là chị gái của tôi, Ngô Minh Phượng, hiện định cư tại Melbourne, rồi đến tôi, sau đó là chú em tôi tên là Ngô Xuân Sơn, giảng viên của trường Đại học sư phạm Hà Nội, hồi hưu năm 2003, đến cô em gái kế tiếp là Ngô Thúy Loan, giáo viên, có chồng là Giáo sư Trần Quốc Vượng, và là nhà khảo cổ của Hà Nội.

Cuối cùng là Ngô Bạch Yến, giáo viên, có chồng là Thượng úy quân đội Cộng sản Bắc Việt đã hồi hưu vào mấy năm vừa qua, như vậy tính đến năm 1952 thì anh Cả của tôi cũng đã chết được 8 năm, chuyện quá lạ đấy. Sau đó quay sang tôi, anh nói:

- Lâm sang bên đền thờ Đức Thánh Trần đưa chị Phượng về đây cho anh để anh coi. Nghe đến đây tôi thấy: “Có lý lắm vì khi người chết đã trở về thì mọi việc sẽ êm suôi”. Tôi vừa quay ra đến cửa thì nghe tiếng mẹ tôi nói như hét lên:

- Đi vào, để yên con Phượng ở bên đó cho tôi.

Tôi quay lại nhìn anh, tôi thấy người thở dài rồi bước vào nhà trong, trả lại cửa hàng cho mẹ tôi buôn bán; tôi và Sơn vội đi theo “ông anh đã chết” vào phía sau và lên ngồi trên bộ phản bằng gỗ Lim trong tư thế chờ đợi. Trong gian phòng này có bàn thờ Thổ Công được treo trên tường và cũng đang được nhang đèn nghi ngút vì là ngày rằm tháng 10, khoảng chừng một lát sau anh tôi mới nói với tôi rằng:

“Anh chỉ được phép về lo việc nhà có mười phút mà thôi, nay mẹ không tin tưởng vào anh, bây giờ cũng đã đến giờ phải về cõi âm để làm việc thôi anh sẽ chờ vào dịp khác hoặc sẽ nhờ người ta làm dùm để giải quyết tình trạng của em Phượng”.




#8 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 21/01/2014 - 03:12

Nói xong anh tôi đến đứng trước bàn thờ Thổ Công, thắp ba nén nhang rồi khấn như sau:

“Đệ tử là Ngô Hán Đỉnh, sinh năm 1929 và chết năm 1944; Đệ tử được phép về thăm nhà để giải quyết tình trạng của em gái Đệ tử là Ngô Minh Phượng đã “bị những vong hồn nơi cõi âm quấy phá”. Vì thời gian có hạn trong lúc mẹ của Đệ tử không tin tưởng nơi Đệ tử cho nên đã đến giờ phải về cõi Âm; Đệ tử thành kính biết ơn Đức Thổ Thần đã cho phép Đệ tử được bước chân vào nhà này nhưng không thể ở lâu được nữa; Đệ tử kính lạy Đức Thổ Thần để đi về Âm cảnh”.

Khấn xong, ông anh của tôi lạy trước bàn thờ Thổ Công bốn lạy rồi đứng chụm hai chân, và dang hai tay theo hình chữ thập rồi đổ ngửa về phía sau như cây chuối đổ, hai tay vẫn dang ra và không có cách gì gập lại đựơc. Thân xác cứng nhắc, mặt mày tái mét, hai hàm răng nghiến chặt, hai môi mím lại, hai mắt nhắm nghiền.

Trong lúc đó thì Sơn và tôi vội đỡ anh dậy nhưng chúng tôi không thể nào nhắc anh lên được vì “sức nặng ngàn cân” đang đè nặng lên con người của anh. Nghe tiếng ồn ào và tiếng la hét của hai anh em tôi, mẹ tôi và mấy người quen chạy vào coi, cùng lúc đó, chừng không tới một phút, anh Diệp đã lồm cồm ngồi dậy, vừa dụi mắt vừa nhìn mẹ tôi rồi anh nói: “Thưa Cô, con mới ở Nam Định lên”.

Khoảng chừng một tháng sau có người nói với mẹ tôi rằng: “Ở dưới Ngã Tư Sở có một ông thầy phù thủy tuy đã già nhưng thầy trị tà ma hay lắm, bà xuống thử coi xem sao”. Được người mách bảo, mẹ tôi và tôi đã đi xuống Ngã Tư Sở để gặp ông thầy để trình bày câu chuyện cho thầy biết.

Nghe xong ông ta lại trước bàn thờ Phật, thỉnh chuông, thắp nhang rồi lạy Phật, xong ông bấm mấy đốt ngón tay bên trái, miệng thì lẩm bẩm những gì tôi không biết; chừng vài phút sau ông thầy nói với mẹ tôi: “Nhà chị cho nó xuống đây vào ngày… để tôi coi nó xem sao”.

Đền thờ của ông thầy pháp, còn gọi là Pháp sư, là một căn phố nhưng cửa ở mặt tiền lúc nào cũng đóng kín, muốn vào nhà phải đi bằng một con hẻm bên hông nhà với bề ngang độ chừng 90 phân tây để ra phía đằng sau nhà tới một cái sân rộng rồi mới vào đến “điện thờ” bằng cửa sau.

Như vậy trọn căn nhà được chia làm hai: phần trước là mặt tiền thì đặt bàn thờ được gọi là Điện thờ, còn gian trong có một bộ ván bằng gỗ lim để ngã lưng và một bộ tràng kỷ để tiếp khách.




#9 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 21/01/2014 - 03:14

Tại điện thờ, tôi thấy sát tường là một bệ thờ được xây bằng gạch, có một tấm đan đúc bằng bê tông cốt sắt trông giống như lò suởi chụm củi vậy; bệ thờ có kích thước bề cao một thước, bề rộng một thước hai và bề xâu cũng tới tám mươi phân. Trên bệ thờ có đặt một pho tượng Phật ngồi trên tòa sen cao ước chừng hơn một thước mà tôi không biết là tượng Phật Bà Quan Âm hay tượng Đức Phật Di Lặc.

Phía dưới bệ thờ Phật có một khoảng trống được “trang trí” như quang cảnh dưới Địa ngục với những quỷ sứ Đầu Trâu, Mặt Ngựa, tay cầm đinh ba và có “một ông quỷ” đang nắm một tội nhân để bỏ vào vạc dầu, ngoài ra còn có những cảnh đang tra tấn mà tội nhân bị nắm cổ đến le lưỡi, sơn đỏ chót trông cũng rùng rợn lắm.

Bên cạnh bàn thờ Phật, và cảnh địa ngục về phía bên phải có để một giá bằng gỗ có cắm những: Đinh Ba, Thanh Long Đao, Bát Xà Mâu… tổng công 8 loại vũ khí trong truyện Tầu ngày xưa, cái giá gỗ có vũ khí này còn được gọi la “Bát Bửu”. Những vũ khí này dài đến hai thước và nó rất nặng vì là vũ khí của các tướng lãnh người Tầu như Quan Vân Trường, Trương Phi trong truyện Tam Quốc Chí.

Còn bên trái bệ thờ thì cũng có một cái giá gỗ có cắm những lá cờ bằng vải đỏ lớn cỡ 80x80cm và cán cờ làm bằng cây Mây có đường kính tới hơn hai phân và dài đến hai thước. Ngoài ra trên vách tường còn treo những bức hình tượng trưng cho Ông Thiện và Ông Ác mà mỗi khi ta đến thăm các đền đài hay chùa chiền miếu mạo ta thường thấy những pho tượng Ông Thiện và Ông Ác đứng trấn ở ngoài mặt tiền ở những nơi này.

Đúng ngày đã định, mẹ tôi thuê một chiếc xe du lịch, hồi đó nếu ai ở Hà Nội thì sẽ thấy loại xe Vedette 8 máy, là xe thông dụng nhất trong việc cho thuê vì rộng rãi và được các cô gái Hà Nội thường dùng làm xe rước dâu trong những dịp cưới hỏi.

Khi xe đến, mẹ tôi, tôi và cô bạn gái tên là Phụng cùng hai anh công nhân làm nghề khuân vác đã đưa chị tôi ra xe để xuống nhà ông thầy phù thủy. Để chị tôi không phá phách lúc ra xe, mẹ tôi đã nói: “Để mẹ đưa con đến bệnh viện Phủ Doãn cho bác sĩ chạy điện nhé”. Nhờ câu nói dối này cho nên chị tôi đã lặng lẽ ra xe và xe chạy dọc đường không có gì trục trặc.

#10 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 21/01/2014 - 03:18

Khi xe ngừng trước cửa nhà ông thầy là bắt đầu có chuyện. Chị tôi sau khi nhìn dáo dác hai bên đường như tìm kiếm cái gì nhưng khi nhìn thấy nhà ông thầy thì: dang hai tay, dang hai chân, mắt nhắm nghiền, môi mím chặt, nghiến răng và mặt mày xanh lét trông rất ghê sợ.

Hai anh công nhân vác gạo ngồi hai bên chị từ lúc xe chạy đã thật là vất vả mới đưa đựoc chị tôi ra khỏi xe. Khi vào đến lối đi để ra sân đằng sau nhà thì ôi thôi, thật không thể nào tin vào con mắt của chính mình nữa, bốn người gồm hai anh công nhân, anh tài xế và tôi, lúc này tôi cũng đã 19 tuổi rồi còn gì, đã vất vả xoay nghiêng chị tôi như ta mang “Một hình nhân bằng thép” vì nó nặng có tới hơn 100kgs để vào nhà ông thầy pháp.

Vào đến nơi tôi thấy ông thầy đang ngồi trên ghế tràng kỷ cạnh bàn nước, miệng nhai trầu bỏm bẻm, khi nhìn thấy chúng tôi đã đưa được chị vào đến sân, thầy nói với mẹ tôi: “Nhà chị đưa con nhỏ đó vào đây và để nó nằm trên phản cho tôi”. Chúng tôi làm theo lời thầy dạy rồi ra ngoài nghỉ mệt vì mất cũng đến gần mười phút mới đưa được người bệnh vào nhà với khoảng cách chỉ có hơn hai mươi thước mà thôi.

Nằm trên bộ ván, con gái gì mà nằm dang chân dang tay hinh chữ đại (viết theo chữ Nho) trông mất nết quá, trong lúc mắt nhắm lại, răng cắn chặt, coi bộ giận dữ lắm. Ông thầy nhìn thấy vậy bèn cười rồi nói với mẹ tôi:

“Nhà chị cứ yên tâm, để nó đấy cho tôi, đã vào đến đây thì thép cũng phải chảy thành nước”; nói xong ông gọi vọng xuống nhà dưới ở phía cuối sân. Ông Thầy không có vợ con, mà chỉ có ba anh con nuôi mà thôi và được gọi thứ tự ngoài Bắc như: Anh Cả, Anh Hai và Anh Ba.

- Thằng Cả đâu, cho nó con ‘Bạch Xà’ cho tao coi.

- Dạ thưa Thầy có con đây.

Trả lời xong anh con Cả của ông Thầy xuất hiện nơi cửa sau, đó là một người trên dưới 50 tuổi; trên tay ông Cả có một cái khay trên có phủ một vuông vải điều (vải đỏ) có kích thước cỡ 50x50cm, trên vuông vải đỏ có để một cái đĩa có hình Thất Hiền, Bát Tiên, trên đĩa là một mảnh giấy quyến, loại giấy mà các ông thầy phù thủy thường dùng để vẽ bùa cho con nít đeo nếu khó nuôi.

Mảnh giấy cỡ 5x30cm, bên cạnh tờ giấy quyến tôi còn thấy có ba cây nhang nhưng chưa đốt, Ông thầy Cả mang khay tới trước bàn thờ Phật, để lên bàn thờ sau đó đốt ba cây nhang để cúng Phật.

Cúng xong ông mới đốt ba cây nhang trên khay rồi mang khay đến bộ ván gỗ nơi có chị tôi nằm, đặt khay xuống một bên rồi ông ta ngồi lên bộ ván, chân xếp bằng, bàn tay phải cầm ba cây nhang để chuẩn bị “thư bùa” vào tờ giấy quyến.




#11 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 21/01/2014 - 03:23

Khi thư bùa, miệng ông lâm râm đọc “thần trú” trong lúc đó ngón tay cái của bàn tay trái thì được dùng để bấm vào những đốt ngón tay của những cung Tý, Ngọ, Mẹo, Dậu... của thập nhị chi (12 con giáp) để “bắt quyết”.

Mỗi lần ngón cái bấm vào một vị trí nào “quan trọng” của thập nhị chi thì bàn tay trái được dơ cao lên rồi đánh “cách không” (đánh dứ) trên tờ giấy quyến trong lúc đó tay phải với ba cây nhang cũng được viết những chữ nho (Hán Tự) “cách không” (không đụng đến) trên tờ giấy quyến và miệng đọc thần trú những câu mà tôi không hiểu nghĩa là gì.

Sau khi đọc hết bài “thần trú” thì “Quyết” cũng vừa bắt xong, ông thầy Cả bèn đặt ba cây nhang xuống khay, cầm tờ giấy quyến đã “thư bùa” lên rồi se nó lại chỉ nhỏ và dài như chiếc đũa ăn cơm. Se xong thì chập đôi lại rồi vặn tiếp cho nó không bung ra và để một đầu, chỗ gập đôi của đạo bùa, vào lỗ tai bên phải của chị tôi.

Sau khi đặt xong con “Bạch Xà” vào lỗ tai trông rất là nhẹ nhàng, tôi không thấy ảnh hưởng gì đến người bệnh và cũng không có triệu chứng gì là đau đớn cả và rồi thì ông thầy Cả tay phải cầm cái quạt giấy, phe phẩy như ta quạt cho mát; miệng ông đọc thần trú, tay trái lại “bắt quyết” ở những cung trong thập nhị chi trên những lóng tay.

Tôi nhìn chị Phượng với đạo bùa và thấy con Bạch Xà đang từ từ đi sâu vào lỗ tai của chị. Khuôn mặt chị Phượng đang tái mét đã bắt đầu ửng đỏ nhưng vẫn nhắm mắt và nghiến răng để “chịu đựng con Bạch Xà”. Một lúc sau tôi thấy toàn thân chị đã bắt đầu run rẩy nên khi nhìn hình ảnh đó lòng tôi cũng thấy nao nao như thế nào ấy mà không thể nói ra được; thế rồi ông thầy phù thủy lại gọi xuống nhà dưới:

- Thằng Hai đâu, lên cho nó con bạch xà nữa cho tao coi.

- Dạ thưa thầy con lên ngay.

Thế là lại cũng những hành động như ông thầy Cả đã làm, Ông thầy Hai sau khi đặt con Bạch Xà thứ hai vào lỗ tai trái của chị tôi rồi cũng cầm quạt phe phẩy, bắt quyết và niệm “thần chú”. Chừng chưa tới một phút sau tôi thấy toàn thân chị Phượng run lên bần bật như có ai “đang tra khảo” dữ dội lắm.

Bất chợt chị đưa hai tay lên nắm lấy hai con Bạch Xà rồi kéo chúng ra khỏi lỗ tai và vứt chúng lên bộ ván gỗ sau đó chị lồm cồm ngồi dậy, bò vào một góc nhà, hai con mắt ngó láo liên như muốn tìm đường chạy trốn; khi ánh mắt đụng đến ông thầy phù thủy chị vội vàng cúi xuống trong sợ hãi.




#12 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 21/01/2014 - 03:26

Thưa quý bạn, một trong hai con Bạch Xà, con thứ nhất ở lỗ tai bên phải “máu tươi” của chị Phượng đã nhuộm đỏ chừng hơn một phân tây ngay phần đầu của con Bạch Xà. Nhìn thấy máu của con gái mình mẹ tôi đã phát khóc, nhưng được ông thầy phù thuỷ trấn an:

“Không có sao đâu, nhà chị đừng sợ, sau khi ra khỏi đây thì kể như con cháu không còn cảm thấy đau đớn nữa đâu”; nói xong ông quay sang tôi rồi hỏi:

- Thằng nhỏ này là thế nào với con nhỏ kia?

- Dạ thưa Cụ, nó là em ruột của con gái tôi.

- A trông thằng nhỏ cũng “được việc đấy”. Nhỏ ra cúng Phật rồi “ngồi đồng” nghe chưa?

Mẹ tôi nghe vậy liền dẫn tôi ra điện thờ, ông thầy Cả đã thắp nhang và đưa cho tôi để cúng Phật. Sau khi cúng Phật xong, ông thầy Cả bắt tôi ngồi xếp bằng trên một bục gỗ chỉ cao hơn mặt đất có chừng mười phân mà thôi.

Hai tay tôi được lật ngửa và để trên hai đầu gối; sau đó ông thầy Cả lấy một chiếc khăn đỏ (vải điều) có kích thước vuông vắn chừng một thước vuông, chùm lên đầu tôi và bắt tôi nhắm mắt lại để ông “phụ đồng”. Bản tính nghịch ngợm từ lúc còn bé nên trước khi nhắm hai con mắt lại, tôi cũng ngẩng mặt lên để nhìn khuôn mặt Đức Phật xem “nó ra làm sao” và tôi thấy cũng “bình thường thôi” rồi tôi mới làm theo lời ông thầy Cả.

Khi những câu “Thần Trú” được đọc trong lúc tôi nhắm mắt để ngồi đồng thì áng chừng một phút sau tôi thấy người tôi, phần trên từ bụng trở lên đã bắt đầu quay vòng tròn như ta lắc vòng vậy. Trong bụng tôi lúc bấy giờ rất tỉnh táo nên sau khi quay vài vòng tôi lại tự ý rùng mình thì thấy hết quay như trước.

Ít lâu sau đó thân mình tôi lại bắt đầu quay mòng mòng như lần trước nhưng quay nhanh hơn nhiều với một “góc độ” quay của cơ thể đã ở 60 độ so với mặt phẳng của sạp gỗ. Trong bụng cũng vẫn tỉnh táo cho nên tôi lại rùng mình thật mạnh lần thứ hai, tôi thấy mất hiệu lực của những câu thần trú, tôi chợt nghe tiếng mẹ tôi nói:

- Con để yên cho thầy phụ đồng chứ, con đừng làm vậy mất “linh thiêng” nghe.

- Ôi cái nhà chị này khéo lo, nó đang “thử tài” thầy đấy, cứ để nó tự do thử pháp thuật của thầy rồi sẽ biết.




#13 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 21/01/2014 - 03:30

Sau câu nói của ông thầy, những câu thần trú cũng được đọc càng lúc càng nhanh hơn và thế là đến lần thứ ba tôi đành chịu thua ông thầy Cả sau khi đã rùng mình nhiều lần nhưng không phá được pháp thuật của thầy.

Ông thầy Cả đã “phạt” tôi bằng cách bắt tôi quay cho đến khi cái trán của tôi đụng sạp gỗ phía trước, còn cái gáy thì chạm mặt sạp phía sau, có nghĩa là thân mình tôi khi quay lúc sấp lúc ngữa đã gần như song song với mặt đất; cứ như thế tôi quay cho đến khi hết bài thần trú tôi mới được ngồi thẳng người như trước.
Sau khi lột bỏ vuông vải điều tôi ngẩng mặt nhìn lên bàn thờ Phật tôi thấy “Khuôn mặt Đức Phật như có hào quang”, quá sợ hãi, tôi bèn cúi xuống thì mắt tôi lại nhìn thấy những hình ảnh tra tấn nơi “Địa Ngục”, thế là tôi bèn ngó mênh ngó mông ở những chỗ đâu đâu chứ không còn dám nhìn thẳng về phía trước nữa.

Ông thầy phù thủy lúc này đã đứng dậy và đi đến chỗ tôi đồng thời kéo theo một cái ghế đẩu cao chừng 20cm để ngồi. Phản ứng tự nhiên, không phải do tôi muốn, tôi đã thò tay cầm lấy cái ghế và tính kéo ra chỗ khác để cho ông thầy “té cái chơi”.

Nhưng “thiên bất dung gian”, trong lúc tôi có ý đồ đen tối thì cây cờ cán bằng mây đã được ông thầy rút ra khỏi giá cờ từ lúc nào tôi đâu có thấy và thế là một cái vụt bằng roi mây được giáng thẳng cánh từ vai trái của tôi xuống đến mông đít bên phải làm cho ruột gan tôi đau như có ai cắt thịt, cái đau như có muôn vàn mũi kim nhọn đang chích vào cơ thể của tôi vậy.

Đau quá tôi vội rút tay lại trong lúc ông thầy ngồi xuống, đồng thời hỏi tôi và bắt tôi phải khai “gia phả” để thầy xét. Bụng mình thì vẫn tỉnh, nhưng hành động thì lý trí không thể kiểm soát được, nên tôi đã nói với ông thầy phù thủy:

- Ông không có quyền hỏi và bắt tôi phải khai gia phả với ông.

- A thằng này láo, mày đã đến trước bàn thờ Phật, mày phải khai những gì thầy muốn biết. Thằng Cả đâu, cho nó con Bạch Xà.

Ngồi nhìn ông thầy Cả đọc thần trú để làm con Bạch Xà xong và được nhét nó vào lỗ tai trái của tôi rồi phe phẩy cái quạt giấy trong lúc miệng lâm râm đọc thần trú, tôi thấy như có ai đó lấy cái búa và cái đục đóng vào đầu tôi làm đầu tôi nhức nhối vô cùng tưởng chừng như cái đầu muốn vỡ làm đôi vậy.







#14 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 21/01/2014 - 03:33

Tôi không thể nào chịu nổi lâu được cho nên không đầy một phút sau tôi đã lấy tay trái để rút con Bạch Xà và vứt nó xuống sàn nhà, kể từ lúc đó tôi mới bắt đầu trả lời những gì ông thầy hỏi. Tôi còn nhớ những lời khai như sau:

“Gia đình tôi”, người làng Du Lâm, phủ Từ Sơn, tỉnh Bắc Ninh, toàn gia đình bảy người gồm có hai vợ chồng, một cô em gái và bốn đứa con đã bị chết khi phát xít Nhật ném bom vào sân bay Gia Lâm (bên kia bờ đê của sông Hồng thuộc thành phố Hà Nội) và những vùng phụ cận.

Vì chết hết cả nhà nên không có ai ma chay cúng kiếng rồi kể từ ngày đó gia đình tôi “đã trở thành ma đói” đi lang thang để xin ăn. Tháng 7 Âm lịch vừa qua, khi chúng tôi thấy cô này có lòng nhân hậu nên đi theo cô này chỉ để xin ăn mà thôi chứ không có ý định gì khác.

Lúc này chị Phương vẫn còn ngồi trên bộ phản gỗ ở gian trong, chị nhìn ra điện thờ và lặng thinh không nói một câu nào. Sau khi nghe những lời khai báo tên tuổi của từng người một trong gia đình xong, ông thầy phù thủy mới yêu cầu “tôi”, tức gia đình những người quá cố, phải buông tha chị Phượng để rồi sẽ được ông thầy giúp đỡ cho đi đầu thai kiếp khác.

“Tôi” nằng nặc không chịu, mặc dầu đã ăn thêm một roi mây từ vai phải xuống đến mông đít trái, hai cái đau đớn vô cùng nhưng củng nhất định không chịu nên thầy nổi nóng và gọi to xuống nhà dưới:

“Thằng Hai đâu lên chặt tay nó cho tao coi”.

Nghe đến chặt tay, trong lúc bụng tôi thì vẫn tỉnh nên thấy ghê quá. Dao thớt đươc đem ra từ trong Hỏa ngục và được để ở bên cạnh tôi, rồi ông thầy Hai một tay cầm bàn tay trái của tôi đặt lên cái thớt, trong lúc tay kia thì cầm con dao thật lớn, loại dao mổ trâu, để chuẩn bị chặt bàn tay trái của tôi.

Trong bụng của tôi thì rất tỉnh táo tôi nhớ tất cả những gì tôi đã nói và làm nhưng khi thấy thầy Hai sửa soạn ‘phập bàn tay’ thì không biết bởi nguyên nhân nào tôi đã tự động rút tay lại và chấp nhận điều kiện của ông thầy.

Điều kiện thì cũng dễ thôi, đó là buông tha chị tôi, không được lẽo đẽo đòi ăn và không được phá phách kể từ lúc này. Nếu chấp nhận thì ông thầy sẽ giúp cho toàn gia đình được đi đầu thai kiếp khác, đồng thời gia đình của cô gái này sẽ mua bảy hình nhân để “thế mạng”, mua nhà cửa, xe cộ quần áo và vàng bạc để gia đình người chết có “nơi ăn chốn ở” và no đủ trước khi đi đầu thai kiếp khác.





#15 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 21/01/2014 - 03:35

Sau khi thỏa thuận xong, ông thầy Cả đã làm một ít “thủ tục” mà tôi không biết như thế nào rồi sau đó tôi được “thăng đồng” và tỉnh lại. Phụng, cô bạn gái đi theo tôi đã lại dở áo lên để coi xem vết roi đánh ở trên lưng nó ra làm sao rồi lấy dầu nóng thoa cho tôi cho nó tan máu bầm do hai vết roi đánh chéo vào nhau như hình chữ X.

Khi chưa thăng đồng tôi cảm thấy đau đớn triền miên không lúc nào ngớt, nhưng sau khi thăng đồng tôi không còn thấy đau đớn mà chỉ còn lại hai vết roi mây mà thôi đúng như lời ông thầy đã nói. Phía gian trong của căn nhà, trên bộ phản, khi tôi thăng đồng thì chị Phượng cũng bừng tỉnh như sau một giấc ngủ dài, và vì quá mệt mỏi nên lại nằm xuống và ngủ một giấc chừng 15 phút sau mới thực sự tỉnh hẳn. Hai con mắt của chị tôi đã trở lại bình thường nhưng có nhiều mệt mỏi vì thiếu ngủ và bệnh hoạn.

Trước khi ra xe về, ông Thầy Cả còn làm một “đạo bùa” cho chị tôi đeo, một đạo bùa khác được đưa cho mẹ tôi để đem về nhà, chôn ngay tại ngưỡng cửa ra vào của căn nhà cùng với “đầu một con chó mực” để gia đình người chết không còn bước chân trở lại căn nhà của mẹ tôi để quấy phá nữa đồng thời ông thầy phù thủy còn nói với mẹ tôi rằng: “Đúng ngày giờ đã định, chị nhớ cho thằng em nó xuống theo để nó ngồi đồng nhé”.

Kể từ lúc ra khỏi nhà ông thầy, chị tôi đã đi lại bình thường, ăn uống được và cũng không còn phá phách hay nói năng lảm nhảm nữa nhưng người thì cứ như là “ốm tương tư ai vậy đó”. Cuộc sống của bố mẹ và anh chị em chúng tôi đã trở lại bình thường cho đến ngày đem “lễ vật” xuống nhà ông thầy để “đút lót” những linh hồn của gia đình người quá cố.





Thanked by 1 Member:





Similar Topics Collapse

  Chủ Đề Name Viết bởi Thống kê Bài Cuối

1 người đang đọc chủ đề này

0 Hội viên, 1 khách, 0 Hội viên ẩn


Liên kết nhanh

 Tử Vi |  Tử Bình |  Kinh Dịch |  Quái Tượng Huyền Cơ |  Mai Hoa Dịch Số |  Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Địa Lý Phong Thủy |  Thái Ất - Lục Nhâm - Độn Giáp |  Bát Tự Hà Lạc |  Nhân Tướng Học |  Mệnh Lý Tổng Quát |  Bói Bài - Đoán Điềm - Giải Mộng - Số |  Khoa Học Huyền Bí |  Y Học Thường Thức |  Văn Hoá - Phong Tục - Tín Ngưỡng Dân Gian |  Thiên Văn - Lịch Pháp |  Tử Vi Nghiệm Lý |  TẠP CHÍ KHOA HỌC HUYỀN BÍ TRƯỚC 1975 |
 Coi Tử Vi |  Coi Tử Bình - Tứ Trụ |  Coi Bát Tự Hà Lạc |  Coi Địa Lý Phong Thủy |  Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Coi Nhân Tướng Mệnh |  Nhờ Coi Quẻ |  Nhờ Coi Ngày |
 Bảo Trợ & Hoạt Động |  Thông Báo |  Báo Tin |  Liên Lạc Ban Điều Hành |  Góp Ý |
 Ghi Danh Học |  Lớp Học Tử Vi Đẩu Số |  Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý |  Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở |  Sách Dịch Lý |  Sách Tử Vi |  Sách Tướng Học |  Sách Phong Thuỷ |  Sách Tam Thức |  Sách Tử Bình - Bát Tự |  Sách Huyền Thuật |
 Linh Tinh |  Gặp Gỡ - Giao Lưu |  Giải Trí |  Vườn Thơ |  Vài Dòng Tản Mạn... |  Nguồn Sống Tươi Đẹp |  Trưng bày - Giới thiệu |  

Trình ứng dụng hỗ trợ:   An Sao Tử Vi  An Sao Tử Vi - Lấy Lá Số Tử Vi |   Quỷ Cốc Toán Mệnh  Quỷ Cốc Toán Mệnh |   Tử Bình Tứ Trụ  Tử Bình Tứ Trụ - Lá số tử bình & Luận giải cơ bản |   Quẻ Mai Hoa Dịch Số  Quẻ Mai Hoa Dịch Số |   Bát Tự Hà Lạc  Bát Tự Hà Lạc |   Thái Ât Thần Số  Thái Ât Thần Số |   Căn Duyên Tiền Định  Căn Duyên Tiền Định |   Cao Ly Đầu Hình  Cao Ly Đầu Hình |   Âm Lịch  Âm Lịch |   Xem Ngày  Xem Ngày |   Lịch Vạn Niên  Lịch Vạn Niên |   So Tuổi Vợ Chồng  So Tuổi Vợ Chồng |   Bát Trạch  Bát Trạch |