con bé cũng chẳng đủ hơi mà nhấc môi lên trả lời, người lạnh tái tê, tìm chiếc phích rót cốc nước nóng uống cho ấm người, tiếp đến giã gừng tươi đun nước uống...chưa khi nào thức dậy mà cảm giác sợ hãi như hôm nay...cảm giác cạn kiệt sức lực, người lạnh toát run rẩy... 23h hôm qua leo lên giường_là sớm so với mọi khi...
trong gương là một khuôn mặt xám xịt, đôi mắt u tối, môi trắng bệch...
có một điều gì đó như vô hình chẳng thể giải thích được, có cái cảm giác sợ hãi, sức lực cạn kiệt...
" than cao sơn đang tuyển đấy, công nhân có, văn phòng có, nhiều lắm, phòng kế toán có đấy, vào công chức đấy "
con bé tiếp nhận thông tin ko chút cảm xúc, chẳng buồn mà cũng chẳng vui...chính xác là cái cảm giác chẳng thiết tha chi hết...
thật ko hình dung nổi con bé sẽ sống sao ở cái môi trường này đây, từ trước đến giờ con bé chỉ mang cái hư danh là gái thành phố chứ có gắn bó chi với nơi này đâu, đường xá còn chẳng thuộc, các quán bán gì ở đâu cũng chẳng rõ, biết đường ra đến chợ mua thức ăn, hết .
Còn nhớ có lần Bố đưa ra phường làm chút giấy tờ rồi bố đi, nhìn thấy con bé cầm sổ hộ khẩu để làm thủ tục, công an khu vực còn nói :
" có thấy anh em chúng m*y ở đây đâu " , con bé cũng chỉ cười thay câu trả lời...
cái căn bản là phong cách sống có lẽ khác nhau nhiều quá. Kể cũng lạ, cùng là thành phố mà sao hạ long lại khác thế. Bảo sao những nhà giàu ở đây toàn mua nhà hay gửi con sang hạ long học, học xong là mua nhà trên hn cho con ở trên đó luôn...Có như thế mới ko mất con, con có cơ hội học hành tốt hơn...
Trước đứa em kém 1 tuổi, biết nhau từ hồi cấp 1, thấy con bé về vui, rủ chị xuống nhà chơi, xuống tới nơi thấy có khá đông tụi nhóc khác kém con bé chừng 3-tuổi, những lời nói đua nhau tuôn ra đến chóng mặt... đứa em thấy con bé đứng im liền nói :
" cái bọn này nó nói bậy lắm, chị đừng để ý nhé ".... cười...lạc lõng, lọt thỏm...
trên đường gặp cô gần nhà, chào hỏi, đi đường hỏi thăm trò chuyện mấy câu, cô nói
" m*y ko giống gái cẩm phả rồi ", cũng lại chỉ cười....
Ở trọ trên hn, có lần ở cùng đứa em người cẩm phả, đứa em có nói :
" chị là người đầu tiên em biết mà ko nói tục chửi bậy đấy, cho dù tức đến mấy cũng ko thấy chị chửi tục bao giờ nhỉ "
...haizzzzzzzz....chắc là do hồi bé cam chịu nhẫn nhục nghe những lời chửi bới quen rồi nên chẳng khi nào cất lên những lời đó được...
Sâu thẳm trong lòng mình, con bé mơ về một nơi xa, về nơi xa...
Sửa bởi cobemuadong: 07/05/2014 - 10:40