thời gian thấm thoắt thoi đưa, vậy là Nội rời xa cháu đã 10 năm rồi đó Nội à. Đã 10 năm rồi cháu ko còn được đón giao thừa cùng Nội cùng tiếng cười hân hoan và niềm vui đong đầy trong đáy mắt, ko còn lòng rạo rực mong ngóng ngày về với Nội mỗi khi ve kêu râm ran dưới những tán lá, ko còn được sà vào lòng Nội khóc cho thỏa nỗi niềm, để rồi vòng tay yêu thương của Nội đưa cháu vào giấc ngủ bình yên. Mỗi khi được trở về bên Nội, được sà vào lòng Nội, thì tình thương bao la vô bờ bến của Nội như ánh sáng xóa tan màn đêm đen đặc quánh của những vết thương tâm hồn kèm vết thương thể xác của đứa cháu gái nhỏ. Ko còn những khi trở về bên Nội, Nội hay hỏi cuộc sống của cháu thế nào, vợ của Bố có tốt với cháu ko, cháu ko trả lời, ôm chặt Nội hơn, Nội xoa lung cho cháu, nhìn những vết tích trên người cô cháu gái Nội nén tiếng thở dài, buông thõng một câu : “ mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng “
Nội à, cháu nhớ Nội lắm, cháu nhớ những tháng ngày ấm êm bên Nội, nhớ nụ cười hiền từ của Nội. Người đời thường rất ít khi nhớ những ký ức hồi 3-5tuoi, nhưng cháu lại khác, cháu nhớ như in, bởi khi đến tuổi đi học, rời xa Nội, cuộc sống của cháu ko có niềm vui, nên cháu nhớ, cháu luôn nhớ lại những quãng ngày tươi đẹp sống cùng nội…từng ngày từng ngày trôi, ký ức ấy là điểm tựa của cô cháu gái nhỏ mỗi khi đau lòng, mỗi khi khóc, cháu lại nhớ…có lẽ bởi vậy nên ký ức ấy đã được khắc sâu từ ngày cháu cắp sách tới trường cho tới hiện tại, Nội à…
Nội của cháu là một người ít nói, rất hiền lành, thật thà, nhân hậu. Cháu yêu nụ cười của Nội. Nội được mọi người gọi là bà chùa vì phần lớn thời gian nội ở trên chùa. Các già nói :
“ hình ảnh của nội luôn gắn với một đứa trẻ “_đúng là vậy. Bố cháu lên 3 thì ông mất, trên lung Nội là cậu ấm 3tuoi, mẹ góa với 4 đứa con côi…. Khi nội đã có tuổi, các con của lớn đã đi xa lập gia đình, mình Nội ở trong căn nhà gianh giữa cánh đồng, bác Ut gửi contrai cả về ở cùng Nội, khi ấy chắc anh cũng độ 2tuoi, anh sn74….anh lớn, ko còn ở cùng Nội nữa thì đến đứa cháu_cháu gái nội sinh ra đã cách ly Mẹ, và Nội nuôi đứa cháu mồ côi Mẹ kém Nội 70tuoi ấy bằng tình yêu thương vô bờ bến của mình.
Năm cháu lên 2 thì 2 bà cháu chuyển sang khu gọi là xây dựng kinh tế, người quê mình dạt sang nơi ở mới, khai hoang… với mảnh đất 900mv có 2 bà cháu ở.
cháu nhớ lắm những năm tháng ấy, trong căn nhà có tới 3 ô cửa sổ liền, 1 căn bếp ở ngang từng viên gạch lấm lem khói, 1 bể nước. Tài sản của 2 bà cháu là 2 cái hòm gỗ, 1 cái phích, cái đèn dầu, lọ đường, 2 chiếc giường, 1 chiếc võng. Gia tài của 2 bà cháu mình chắc là khu vườn nhiều cây Nội nhỉ, với hàng chuối chạy bao quanh khu đất như kết thành tường bao ngoài, 1 chiếc ao ở tận đầu ngõ, 1 thửa ruộng, vườn rộng, rất rộng, cạnh nhà có rãnh nước chảy và ao…vào mùa mưa, nước ngập ngõ vào, ngập tới sân nhà, cháu lội ra ngõ nước ngập tới tận bẹn, có lẽ đó là lúc cô cháu gái vui sướng nhất, cầm mảnh lưới người ta đã vất đi ra rãnh nước , cầm nờ chắn đường nước vào ruộng…cô cháu gái hét lên sung sướng khi mảnh nước người ta vất đi mà vẫn có những chú cá mắc, nờ đơm luôn có cá, chạy lon ton vào khoe nội….rất chăm chỉ kiểm tra lưới với nờ_chỉ quanh nhà thế thôi vậy mà những ngày mưa 2 bà cháu luôn có 1 nồi cá kho, cá nướng để ăn, Nội nhỉ. Nội hay nấu canh mầm khoai mọc bên bờ ruộng, canh mồng tơi mọc sau hè, với những chùm quả tím cháu gái luôn bôi khắp mặt tay chân, là rau muống bò với những bông hoa tím cháu gái cài lên mái tóc….yêu lắm mảnh vườn của Nội
Cháu nhớ những trưa nắng, cháu lại chạy ra ruộng trước nhà, nằm bệt xuống nền đất để đưa tay vào những hốc bên bờ ruộng móc cua, ko rõ trời thương tình hay sao ấy mà lúc nào cũng được 1 bữa cua cho Nội nấu canh…nhớ lúc cùng Nội cầm chiếc gàu đôi để tát nước từ ao vào ruộng, người qua đường nhìn thấy thì hốt hoảng sợ cháu bé thế sẽ ngã…nhưng ko, cháu gái nội giỏi lắm, Nội nhỉ . Những buổi chiều cháu gái đi nhặt lá chuối, lá khô, mảnh cây khô về để Nội đun bếp, đặt từng ngọn khoai lang vào luống để lội lấp đất, những khi bới được củ khoai, lại cầm vô bếp kêu nội nướng cho cháu.
Niềm vui là những khi cô cháu gái nhỏ ngồi nhìn Nội bó những bó rau khoai, rau muống đầy háo hức…bởi khi ấy cháu biết sẽ có thịt ăn, Nội đi bán rau, có tiền sẽ mua thịt, thay vì những hôm ăn cá ăn cua bắt được, thay vì những lúc ăn cơm trộn đường do đã hết thức ăn, ăn cơm nắm chấm mắm…Căn nhà nhỏ của 2 Bà cháu vui hơn khi có những người dân tộc đi bán thuốc, ghé qua xin tá túc. Là khi kết thúc mùa gặt, một bác gái tên là Bảy lại về ở cùng 2Bà cháu, đến vụ gieo mạ, gặt lúa Bác lại đi.
Vui nhất có lẽ là khi các anh các chị đều tới sân nhà Bà cháu mình đập lúa, Bà nhỉ….kết thúc những ngày đập lúa lên cối đá ấy là 2 đống rơm cao ngất, 2 Bà cháu có rơm để đun bếp, ko còn phải đi nhặt lá nhặt cành cây nữa….
Một buổi tờ mờ sáng, Nội dắt cháu đi trên con đường trải đầy đá xanh lởm chởm, vấp ngã, 2 Bà cháu cùng ngã, cô cháu gái nhỏ đã khóc, khóc rất to vì đau, môi chảy máu, mặt lấm lém…Nội dắt cháu tới 1 cái ao gần đó, vừa dỗ dành vớt nước lên rửa mặt cho cô cháu gái nhỏ vẫn đang gào khóc khi bị đau…Bỗng dung đứa cháu gái nhỏ ấy im bặt nhìn thấy tay Nội chảy máu, ko hỏi Nội có đau hay ko, trong đầu đứa nhỏ ấy đang nghĩ :
“ Bà bị chảy máu nhiều thế chắc đau lắm, vậy mà Bà ko khóc “ _ đứa nhỏ cắn chặt môi, tự hứa với lòng mình sẽ ko khóc nữa, sẽ gắng chịu đau giống Bà…
Kể từ đó trở đi, đứa nhỏ ấy trong mắt gia đình họ hàng là một đứa con gái vô cùng lỳ lợm,ngay từ bé xíu mà có đánh đau đến mấy cũng cắn chặt môi chịu đựng, ngay cả khi bật máu môi, ko một lời xin xỏ, ko một giọt nước mắt. Nhất là mỗi khi bị oan, cho dù có đánh thế đánh nữa cũng im lặng chịu trận chứ ko bao giờ nhận lỗi ko phải mình làm.
Đứa cháu gái nhỏ ấy, ngã tự đứng dậy, đau tới mấy cũng ko khóc. Niềm vui của nó là được quanh quẩn bên Nội, được theo chân Nội đi chùa, người bạn của nó là cây vối trước ngõ_nơi nó luôn trèo lên, vắt chân vào chạc cây rất kỹ rồi ngủ quên, là chú chó nhỏ, là những khi trèo lên cây me tròn hái me để Nội kho cá_Nội luôn tự hào khoe nó bé tẹo mà trèo cây giỏi lắm, đúng là con mèo_nó thấy như đã làm được điều gì lớn lao nên vui lắm.
Là những khi kéo lê chiếc ghế nhỏ khắp sân giả làm xe hỏi : “ Bà có đi xe ko, lên cháu chở “, cô cháu gái nhe răng cười giòn tan còn Bà cười nói : “ cha bố cô “
Niềm vui là những khi lấp ló sau cánh cửa ngó vào lớp học mẫu giáo, cô giáo nhìn thấy thương tình gọi vào lớp học, cô cháu gái nhỏ ngày đó có trí nhớ tốt và học số rất giỏi, luôn được cô giáo khen vì trả lời đúng, là khi đi vét đất dinh dính như đất sét bên bờ ruộng để nặn nồi cơm, bát như cô giáo đã dạy_cháu gái của Nội ngày ấy thật giỏi Nội nhỉ…
Ngày bé cháu mạnh mẽ bao nhiêu thì giờ đây lại yếu hèn bấy nhiêu. Tinh thần bạc nhược, ý chí hèn kém, buông xuôi, cảm thấy bản thân thật vô tích sự…
Nội ! cháu gái xin lỗi Nội…cho phép cháu ngã quỵ thêm một thời gian nữa Nội nhé…
Sẽ có lúc cô cháu gái bé nhỏ xưa kia của Nội có thể xốc lại tinh thần được cháu sẽ bước tiếp, Nội à…Bước chậm nhưng cháu sẽ bước…
hì, nhìn lại ảnh mới thấy, cô cháu gái nhỏ của Nội toàn đeo dép cọc cạch, là dép được cho nhặt nhạnh nên cọc cạch...Thế mà năm 2005-2006 ở hn rộ lên tông " cọc cạch " đó Nội_cháu gái Nội đi trước thời đại đó Nội
Sửa bởi cobemuadong: 03/05/2014 - 00:33