Những ngày xưa thân ái
#1021
Gửi vào 28/06/2015 - 23:34
Hay bác bắt chước em nè ^^ hô to mấy tiếng KỆ BỐ ĐỜI ^^ cẩn thận hàng xóm sang đập cửa
Thanked by 1 Member:
|
|
#1022
Gửi vào 29/06/2015 - 00:01
Thanked by 1 Member:
|
|
#1023
Gửi vào 30/06/2015 - 00:55
hẳn nào bác tàu lo sốt vó, run lấy bẩy, thập thò như trộm rõ khộ hihihihi
Thanked by 2 Members:
|
|
#1024
Gửi vào 30/06/2015 - 08:13
Thanked by 1 Member:
|
|
#1025
Gửi vào 30/06/2015 - 09:57
tuphuongsg, on 23/06/2015 - 21:36, said:
tuphuongsg, on 28/06/2015 - 21:33, said:
Mình chỉ mới vào trang này thôi, nhưng thấy nick totto-chan, thích quá nên reply
Vì mình thich truyện này lắm! câu truyện có thật, người thât, việc thật
Cuốn sách là thông điệp về giá trị của giáo dục và tình yêu thương mà tác giả muốn gửi gắm. Mình yêu thích cô bé Tottochan ngay từ khi lật đọc những trang sách đầu tiên, và cả Yasuakichan-cậu bé bị bại liệt đã sớm mất vì căn bệnh này, Takahasi- cậu bé thấp nhỏ, chân tay ngắn cũn và ko thể lớn hơn được nữa, Masouchan- một cậu bé luôn cáu gắt và giận dữ...
Có lẽ với người lớn thì Tomoe là ngôi trường tầm thường được sửa lại từ những toa xe lửa xưa cũ, phủ đầy bụi bặm nhg với trẻ thơ thì Tomoe là tình yêu thương, là hạnh phúc bình yên và êm ả. Thầy Kobayashi phải yêu trẻ thơ nhiều lắm mới có được ý tưởng độc đáo về ngôi trường kỳ diệu này. Ở Tomoe, trẻ em hiểu rằng: “Chúng ta là như nhau ”. Trẻ em khuyết tật hay mắc bệnh nan y cũng cảm nhận được giá trị của bản thân. Và nếu có điều gì khác biệt ở đây thì chỉ là mỗi người đều có giá trị riêng; rằng “mình thật đặc biêt” … Hạnh phúc được cảm nhận từ những điều tưởng chừng như rất đỗi nhỏ bé và bình dị…
Ngôi trường chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn ngủi rồi bị phá hủy bởi Thế chiến thứ II. Nhưng những ký ức ấm áp và hạnh phúc về thầy Kobayashi, về trường Tomoe… thì vẫn còn nguyên vẹn, chưa từng bị lãng quên, bởi ngọn lửa của tình yêu thương và hy vọng thì chiến tranh vĩnh viễn ko thể nào dập tắt nổi…
Dường như những điều giản dị và chân thành nhất luôn để lại nhiều cảm xúc nhất. Cuốn sách rất ngắn thôi nhưng gập lại trang sách cuối cùng rồi vẫn đọng lại nhiều xót xa và tiếc nuối… Có lẽ ai dù chỉ là đọc 1 lần thôi cũng ko thể nào quên được!
tauvequehuong, on 28/06/2015 - 21:19, said:
Thanked by 4 Members:
|
|
#1026
Gửi vào 30/06/2015 - 21:14
firefly.789, on 30/06/2015 - 08:13, said:
Ặc ặc bài hát hay quớ hớ hớ
Em vẫn hay vô đây ngó các bác chém mà, chỉ bận không co mèm được thôi à.
tottochan, on 30/06/2015 - 09:57, said:
Cuốn sách là thông điệp về giá trị của giáo dục và tình yêu thương mà tác giả muốn gửi gắm. Mình yêu thích cô bé Tottochan ngay từ khi lật đọc những trang sách đầu tiên, và cả Yasuakichan-cậu bé bị bại liệt đã sớm mất vì căn bệnh này, Takahasi- cậu bé thấp nhỏ, chân tay ngắn cũn và ko thể lớn hơn được nữa, Masouchan- một cậu bé luôn cáu gắt và giận dữ...
Có lẽ với người lớn thì Tomoe là ngôi trường tầm thường được sửa lại từ những toa xe lửa xưa cũ, phủ đầy bụi bặm nhg với trẻ thơ thì Tomoe là tình yêu thương, là hạnh phúc bình yên và êm ả. Thầy Kobayashi phải yêu trẻ thơ nhiều lắm mới có được ý tưởng độc đáo về ngôi trường kỳ diệu này. Ở Tomoe, trẻ em hiểu rằng: “Chúng ta là như nhau ”. Trẻ em khuyết tật hay mắc bệnh nan y cũng cảm nhận được giá trị của bản thân. Và nếu có điều gì khác biệt ở đây thì chỉ là mỗi người đều có giá trị riêng; rằng “mình thật đặc biêt” … Hạnh phúc được cảm nhận từ những điều tưởng chừng như rất đỗi nhỏ bé và bình dị…
Ngôi trường chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn ngủi rồi bị phá hủy bởi Thế chiến thứ II. Nhưng những ký ức ấm áp và hạnh phúc về thầy Kobayashi, về trường Tomoe… thì vẫn còn nguyên vẹn, chưa từng bị lãng quên, bởi ngọn lửa của tình yêu thương và hy vọng thì chiến tranh vĩnh viễn ko thể nào dập tắt nổi…
Dường như những điều giản dị và chân thành nhất luôn để lại nhiều cảm xúc nhất. Cuốn sách rất ngắn thôi nhưng gập lại trang sách cuối cùng rồi vẫn đọng lại nhiều xót xa và tiếc nuối… Có lẽ ai dù chỉ là đọc 1 lần thôi cũng ko thể nào quên được!
Có lẽ bác đoán được tên em qua mail nhỉ, lần đó bác bảo tên nick thật đẹp nhưng em lại nghĩ là tên Tottochan. Chắc tên em gợi nhắc đến điều gì đó hơi đặc biệt về người bạn học cùng nên bác mới nhớ được
Hị hị người bạn đó của em cũng bình thường, lớp cấp 1 đó em giờ vẫn nhớ tên của tất cả nhé, chỉ không nhớ mặt được tất cả thôi. Lớp đó rất đặc biệt vì lớp đó là lớp chọn đầu tiên của trường em học đấy và một điểm nữa là trong lớp có nhất nhiều người cùng tên nhau , như có 2 đứa tên Trang, 2 đứa tên Thúy, 2 đứa tên Quỳnh, 3 đứa tên Chung, ....
Thanked by 2 Members:
|
|
#1027
Gửi vào 02/07/2015 - 12:59
Chỉ biết ai nhìn tay em cũng nói : " Làm gì có đường xuất ngoại mà đi "
Lũ bạn thì nói " Số m không đi được đâu ... ở nhà đi "
Cảm thấy cuộc sống ít màu hồng ghê ...
#1028
Gửi vào 02/07/2015 - 21:01
nothing cũng khẳng định luôn: không bao giờ xa quê hương, xa gđ, vui thú gì ở mấy chỗ đó, lạc lõng lắm
bác đom đóm ko phải lo đâu, cs vẫn hồng lắm hihihihi
Sửa bởi Nothings: 02/07/2015 - 21:11
Thanked by 1 Member:
|
|
#1029
Gửi vào 02/07/2015 - 21:26
tottochan, on 30/06/2015 - 09:57, said:
Cuốn sách là thông điệp về giá trị của giáo dục và tình yêu thương mà tác giả muốn gửi gắm. Mình yêu thích cô bé Tottochan ngay từ khi lật đọc những trang sách đầu tiên, và cả Yasuakichan-cậu bé bị bại liệt đã sớm mất vì căn bệnh này, Takahasi- cậu bé thấp nhỏ, chân tay ngắn cũn và ko thể lớn hơn được nữa, Masouchan- một cậu bé luôn cáu gắt và giận dữ...
Có lẽ với người lớn thì Tomoe là ngôi trường tầm thường được sửa lại từ những toa xe lửa xưa cũ, phủ đầy bụi bặm nhg với trẻ thơ thì Tomoe là tình yêu thương, là hạnh phúc bình yên và êm ả. Thầy Kobayashi phải yêu trẻ thơ nhiều lắm mới có được ý tưởng độc đáo về ngôi trường kỳ diệu này. Ở Tomoe, trẻ em hiểu rằng: “Chúng ta là như nhau ”. Trẻ em khuyết tật hay mắc bệnh nan y cũng cảm nhận được giá trị của bản thân. Và nếu có điều gì khác biệt ở đây thì chỉ là mỗi người đều có giá trị riêng; rằng “mình thật đặc biêt” … Hạnh phúc được cảm nhận từ những điều tưởng chừng như rất đỗi nhỏ bé và bình dị…
Ngôi trường chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn ngủi rồi bị phá hủy bởi Thế chiến thứ II. Nhưng những ký ức ấm áp và hạnh phúc về thầy Kobayashi, về trường Tomoe… thì vẫn còn nguyên vẹn, chưa từng bị lãng quên, bởi ngọn lửa của tình yêu thương và hy vọng thì chiến tranh vĩnh viễn ko thể nào dập tắt nổi…
Dường như những điều giản dị và chân thành nhất luôn để lại nhiều cảm xúc nhất. Cuốn sách rất ngắn thôi nhưng gập lại trang sách cuối cùng rồi vẫn đọng lại nhiều xót xa và tiếc nuối… Có lẽ ai dù chỉ là đọc 1 lần thôi cũng ko thể nào quên được!
Có lẽ bác đoán được tên em qua mail nhỉ, lần đó bác bảo tên nick thật đẹp nhưng em lại nghĩ là tên Tottochan. Chắc tên em gợi nhắc đến điều gì đó hơi đặc biệt về người bạn học cùng nên bác mới nhớ được
Mình có được cuốn Totto-chan cô bé bên cửa sổ vào năm học 1990- 1991. Vì năm đó nhà trường bán cho mỗi lớp 5 quyển, cô giáo mới kêu trích quỹ lớp ra mua và tặng cho 5 bạn đứng đầu lớp, may mắn trong đó có mình. Nhưng lúc đó mình mãi mê đọc truyện tranh hơn hơn truyện chữ, Doreamon lúc đó hấp dẫn mình lắm, rồi tiếp theo là những cuốn truyện tranh khác, nhưng mình luôn luôn nhớ là mình có 1 cuốn truyện chữ chưa bao giờ đọc và sẽ đọc dù sớm hay muộn. Vậy mà nó kéo dài mãi tới năm nay mình mới đọc!!!
Đó chính là cuốn Totto-chan mà bạn đã đọc đó: của NXB Kim Đồng, 227 trang, do Phi Văn Gừng và Phạm Duy Trọng dịch từ bản tiếng Anh, vào năm 1989, in xong và nộp lưu chiểu tháng 4/1990, giá 1.500đồng. Điều thú vị là trong cuốn này có những hình ảnh của cô khi sang thăm Việt Nam và có cả lời tác giả gửi đến bạn đọc Việt Nam.
Trước đó, cô Tetsuko đã sang thăm Việt Nam (Hà Nội, Hà Nam Ninh, tp.H.C.M) vào cuối năm 1988 với tư cách là Sứ giả Thiện chí UNICEF. Cô Tetsuko sinh năm 1933 là 1 diễn viên truyền hình nổi tiếng của Nhật.
Cuốn sách mới nhưng vì quá lâu nên đã nhuốm màu khói thời gian... Mình thích đọc theo cách như vầy: đọc từ chương đầu trước (Nhà ga) cho đến hết truyện rồi mới quay trở lại những đầu tiên của cuốn truyện (giới thiệu về tác giả, minh họa, lời tác giả, lời nói đầu...) và thật sự truyện đã cuốn hút từ những trang đầu tiên. Và mình tự đặt thêm 1 cái tựa: "Tetsuko-Cô bé bên lề cửa sổ", thật sự đây là một cô bé cực kỳ hiếu động, tốt bụng, biết quan tâm đến người khác, "em thật là một cô bé ngoan" như lời Thầy Kobayashi nói.
Mình rất ngưỡng mộ Thầy vì thầy thật là kiên nhẫn nghe 1 cô bé nói chuyện suốt 4 tiếng đồng hồ! Ngưỡng mộ cách giáo dục của trường Tomoe, khi mà các em mong mỗi sáng được đến trường và chiều thì lại không muốn về nhà. Ngưỡng mộ thầy đã cho bé Totto mượn 20xu mua vỏ cây và bé đã thể hiện sự quan tâm của mình đến tất cả mọi người, kể cả chó nữa, và bật cười với cảnh Totto-chan nhảy lò cò xung quanh con chó lạ khi biết nó khỏe. Mình chỉ tiếc là trường có bài hát để đáp lại sự háo hức của cô bé đứng bên cửa toa tàu để đến trường đón nhận bài hát, nhưng hơn hết là sự cảm nhận của Totto về tình thương của thầy hiệu trưởng đối với các em và nhà trường. Mình chỉ không thích 'tắm tiên' ở trường Tomoe khi đi bơi và thử thách lòng dũng cảm ở nghĩa trang thôi và tiếc là bé Totto không được dạy nhiều bài hát để hát cho các chú thương binh... Ngoài ra thì mình thấy rất là tuyệt. Khi đọc đến trang cuối cùng, mình tiếc sao truyện không dài thêm nữa?
Khi đọc truyện lúc nào mình cũng thấy như trước mắt mình là 1 cô bé nhỏ nhắn dễ thương tóc ngắn (hoặc với 2 cái bím tóc nhỏ)cùng chú chó Rocky. Nhưng cũng công nhận Totto-chan là một cô bé hiếu động, nhất là cái trò chui qua hàng rào kẽm gai và Mẹ của Totto-chan cũng là 1 bà mẹ thật tuyệt. Và mình 'không thích' Tai-chan dù Tai-chan thông minh nhưng vì thua vật sumo với Totto-chan mà giận Totto-chan thì không đáng mặt đàn ông tí nào cả! Mình rất ngưỡng mộ Totto-chan nhất là lúc dùng hết sức để giúp Yasuakichan leo lên cây nhìn những cảnh vật mà Yasuakichan chưa từng được thấy. Đúng là truyện rất vui, vui từ những trang đầu tiên của một cô bé ngây thơ nhưng truyện lại gây xúc động và lấy nước mắt của tôi từ chương 'Yasuakichan đã mất' cho đến hết truyện.
(Ngoài lề: chiến tranh đúng là tàn khốc. Nhưng chiến tranh ở đây là phát xít Nhật chiếm các nước Đông Nam Á-Thái Bình Dương gây ra thảm kịch Nam Kinh 1939, Trân Châu Cảng 1941, nạn đói năm Ất Dậu 1945... Sau cùng Mỹ và Đồng Minh đã đánh Nhật và thả 2 trái bom nguyên tử xuống Hiroshima và Nagasaki vào ngày 6 và 9/8/1945, kết thúc chiến tranh thế giới lần II)
Kể từ khi nghỉ học, mình chưa bao giờ làm tập làm văn dài như thế này. Ngưỡng mộ Totto-chan quá!
Sửa bởi tuphuongsg: 02/07/2015 - 21:32
Thanked by 2 Members:
|
|
#1030
Gửi vào 03/07/2015 - 10:38
Nothings, on 02/07/2015 - 21:01, said:
nothing cũng khẳng định luôn: không bao giờ xa quê hương, xa gđ, vui thú gì ở mấy chỗ đó, lạc lõng lắm
bác đom đóm ko phải lo đâu, cs vẫn hồng lắm hihihihi
Cẩn Thận Gét của nào trời trao của đó đó bác No ợ
Ngày xưa e từng thề " ko đội trời chung với cái môn tiếng anh "
E coi môn tiếng anh như không khí và bây h thì ...
E thì muốn đi ra ngoài khám phá thế giới .. dù biết không sung sướng gì nhưng vẫn cứ muốn thử
e lãng phí 23 năm TUỔI THƠ rồi :-))
Hay là bác No phẫu thuật đổi tay vs e ê
#1031
Gửi vào 03/07/2015 - 15:14
firefly.789, on 03/07/2015 - 10:38, said:
Cẩn Thận Gét của nào trời trao của đó đó bác No ợ
Ngày xưa e từng thề " ko đội trời chung với cái môn tiếng anh "
E coi môn tiếng anh như không khí và bây h thì ...
E thì muốn đi ra ngoài khám phá thế giới .. dù biết không sung sướng gì nhưng vẫn cứ muốn thử
e lãng phí 23 năm TUỔI THƠ rồi :-))
Hay là bác No phẫu thuật đổi tay vs e ê
Thanked by 1 Member:
|
|
#1032
Gửi vào 03/07/2015 - 15:56
fullhouse, on 03/07/2015 - 15:14, said:
Cái gì cũng có thể mà, bạn mình ko biết có đường xuất ngoại ko mà cái quá trình của nó sau này có nhiều ngã rẽ, học tiếng hàn học xong nghĩ làm trong nước cũng ổn định rồi thì đùng cái đi du học chuyên ngành với mong muốn về làm giáo viên ngành đó, học mãi chưa tốt nghiệp được thì đùng cái gặp lại một anh người hàn từng gặp khi ở việt nam, yêu, cưới cũng là lúc tốt nghiệp, cứ đùng đùng vậy chứ ai mà biết trước được.
Lấy Việt Nam để tuổi già cùng nhau về quê trồng rau nuôi gà cho nó thơ mộng
Thanked by 2 Members:
|
|
#1033
Gửi vào 03/07/2015 - 16:43
Thanked by 1 Member:
|
|
#1035
Gửi vào 03/07/2015 - 23:15
Similar Topics
Chủ Đề | Name | Viết bởi | Thống kê | Bài Cuối | |
---|---|---|---|---|---|
Những năm tháng tuổi trẻ |
Vài Dòng Tản Mạn... | Tre |
|
|
|
những góc nhìn khác nhau về chuyện cưới xin, xung - hợp vợ chồng |
Tử Bình | hieuthuyloi |
|
||
Nhật ký những giấc mơ |
Vài Dòng Tản Mạn... | gaido111 |
|
||
Những Dấu Hiệu Cảnh Báo Sớm Ung Thư Đại Tràng Bạn Không Nên Bỏ Qua |
Y Học Thường Thức | FM_daubac |
|
||
Chia sẻ nghiệm lý những lá số Vũ Tham Sửu Mùi |
Gặp Gỡ - Giao Lưu | KhuongDinh |
|
|
|
Điểm danh những gương mặt đắc đạo/thấy God/đắc Không của Vn |
Văn Hoá - Phong Tục - Tín Ngưỡng Dân Gian | Elohim |
|
|
3 người đang đọc chủ đề này
0 Hội viên, 3 khách, 0 Hội viên ẩn
Liên kết nhanh
Coi Tử Vi | Coi Tử Bình - Tứ Trụ | Coi Bát Tự Hà Lạc | Coi Địa Lý Phong Thủy | Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh | Coi Nhân Tướng Mệnh | Nhờ Coi Quẻ | Nhờ Coi Ngày |
Bảo Trợ & Hoạt Động | Thông Báo | Báo Tin | Liên Lạc Ban Điều Hành | Góp Ý |
Ghi Danh Học | Lớp Học Tử Vi Đẩu Số | Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý | Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở | Sách Dịch Lý | Sách Tử Vi | Sách Tướng Học | Sách Phong Thuỷ | Sách Tam Thức | Sách Tử Bình - Bát Tự | Sách Huyền Thuật |
Linh Tinh | Gặp Gỡ - Giao Lưu | Giải Trí | Vườn Thơ | Vài Dòng Tản Mạn... | Nguồn Sống Tươi Đẹp | Trưng bày - Giới thiệu |
Trình ứng dụng hỗ trợ: An Sao Tử Vi - Lấy Lá Số Tử Vi | Quỷ Cốc Toán Mệnh | Tử Bình Tứ Trụ - Lá số tử bình & Luận giải cơ bản | Quẻ Mai Hoa Dịch Số | Bát Tự Hà Lạc | Thái Ât Thần Số | Căn Duyên Tiền Định | Cao Ly Đầu Hình | Âm Lịch | Xem Ngày | Lịch Vạn Niên | So Tuổi Vợ Chồng | Bát Trạch |