Jump to content




Advertisements




Hương vị tình yêu và cuộc sống


215 replies to this topic

#121

voiva



 

    Kiền viên

  • Hội Viên mới
  • PipPipPip
  • 1409 Bài viết:
  • 5951 thanks
  • LocationBầu Trời Bao La

 

Gửi vào 02/04/2012 - 19:08

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

kismet, on 02/04/2012 - 18:38, said:

rừng xưa đã khép rồi em ạ

Nhưng lá vẫn đổ muôn chiều.

--------o0o-----------
Mừng các cụ lại đoàn viên sau những ngày xa cách bởi bão lòng.

Có những đêm vô cớ
Biển ào ạt xô thuyền
Ôi tình yêu muôn thuở
Có bao giờ đứng yên.

Thanked by 7 Members:

#122

Mucdong



 

    Bát quái viên

  • Hội Viên mới
  • PipPipPip
  • 986 Bài viết:
  • 2789 thanks

 

Gửi vào 02/04/2012 - 19:08

@ chị K: hông được đâu

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



Thanked by 5 Members:

#123

kissintherain



 

    Ly viên

  • Hội Viên mới
  • PipPipPipPipPip
  • 3147 Bài viết:
  • 15011 thanks

 

Gửi vào 02/04/2012 - 19:15

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

Mucdong, on 02/04/2012 - 19:08, said:

@ chị K: hông được đâu

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



ôi.. sorry -- chị ko biết là chuyện riêng tư như thế.

Thanked by 6 Members:

#124

tocvanghoe



 

    Kiền viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1263 Bài viết:
  • 7708 thanks
  • LocationHiệu làm đầu

 

Gửi vào 02/04/2012 - 19:24

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

nob, on 02/04/2012 - 19:03, said:

Eo ơi! Trời Sài Gòn mây đen vần vũ. Vào đây đọc được những câu chuyện tình đẫm lệ ướt át thiệt là lãng mạn ghê. Sướng gì đâu á!!!
SG vẫn mưa sao chị nob?

Thanked by 5 Members:

#125

Mucdong



 

    Bát quái viên

  • Hội Viên mới
  • PipPipPip
  • 986 Bài viết:
  • 2789 thanks

 

Gửi vào 02/04/2012 - 19:24

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

kismet, on 02/04/2012 - 19:15, said:

ôi.. sorry -- chị ko biết là chuyện riêng tư như thế.

Có j đâu mà sorry ạ? Chỉ là em hông mún nói và cũng ko bít nói gì. Có thể tóm tắt lại bằng 2 từ "lộn xộn" thôi ạ :-"

Thanked by 4 Members:

#126

nob



 

    Kiền viên

  • Hội Viên mới
  • PipPipPip
  • 1802 Bài viết:
  • 11085 thanks

 

Gửi vào 02/04/2012 - 19:31

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

tocvanghoe, on 02/04/2012 - 19:24, said:

SG vẫn mưa sao chị nob?

Ngày hôm nay thì chưa mưa to, nhưng mây đen vần vũ, gió giật ầm ầm, cây rụng lả tả...Lăn tăn tí đủ để ướt ...mi. Và cũng đủ để cột chân nhiều người ở nhà. Haizzz...

Sửa bởi nob: 02/04/2012 - 19:32


Thanked by 6 Members:

#127

nero



 

    Đoài viên

  • Hội Viên mới
  • PipPipPipPip
  • 2698 Bài viết:
  • 10920 thanks
  • Location1 quán trọ

 

Gửi vào 03/04/2012 - 22:48

Nàng tên Nhiên, một cái tên rất đẹp: Lý Yên Nhiên.

Phong gặp nàng trong một sớm mờ sương Đà Lạt, lúc đó lớp đi du lịch ở Đà Lạt. Sương nhiều lắm, mờ mờ ảo ảo.
Thấp thoáng trong bóng sương là nàng, bước chân yêu kiều dẫm nát cả văn thơ.
Phong yêu nàng từ đó. Không phải vì nàng đẹp, mà quả thực nàng đẹp lắm, đẹp tựa khói sương. Phong yêu nàng ở đôi mắt ấy, đôi mắt buồn chứa cả một trời tâm tư.

Phong trở về Sài Gòn. Lúc đó Phong mới chỉ 18 tuổi, đang học 12.
Mùa thu năm sau, Phong một mình trở lại Đà Lạt để mong tìm thấy chút dấu vết dù có thể là tàn tro.. Để cố vớt vát cái hương lưu ly đang dần trôi vào quên lãng bởi thời gian. Vẫn rừng thông đầy sương mờ ấy, vẫn cái se lạnh nao lòng ấy, chỉ là nàng không còn ở đó nữa.

Tuyệt phẩm giai nhân thì nhiều lắm, nhưng người có đôi mắt buồn vô hạn ấy có lẽ chỉ nàng thôi.

Phong học hết lớp 12, ôn thi đại học, khối D.
Lớp học khá đông, trên sáu mươi học sinh.
Phong trầm lặng trong lớp vì cái dư vị tình đầu vẫn còn chưa phai. Nỗi nhớ vu vơ về người con gái băng sương cũng nhạt dần đi..Có ai ngờ: Một lần đi muộn, hết chỗ, Phong buộc phải lên ngồi bàn đầu.
"Lạy Chúa lòng lành"
Ngồi cạnh Phong còn ai khác nữa, ngoài bóng hình một năm qua vẫn in dấu trong tim.

Hai kẻ trầm lặng ngồi bên nhau, không ai nói câu nào.
Phong không dám mở lời vì sợ sẽ đánh mất cái mối quan hệ sơ tình mới nảy nở, một phần cũng bởi Phong còn chưa quên cái vị đắng tình đầu, thêm nữa ở bên nàng, Phong chỉ là cơn gió, nhỏ bé, thoảng qua.
"Gió lùa qua kẽ tay em..Rồi dịu nhẹ rời đi.. Em có chút vấn vương nào không?"

Ấy vậy mà cuối cùng đoạn sầu tưởng như mơ ấy lại nở ra một đóa hoa tình. Nàng cũng dần để ý Phong qua cái vẻ ngoài lạnh lùng, trầm mặc mà thực ra một mực chân thành ấy.

Có những buổi chiều, Phong và Nhiên tay trong tay dạo bước bên nhà thờ Đức Bà.. Nhiên đã kể cho Phong rất nhiều câu chuyện để từ đó Phong mới hiểu cuộc đời hồng nhan đầy sóng gió thế nào.
Có những tối đầy sao, mà trời Sài Gòn hiếm khi có sao lắm, hai đứa dựa vai nhau lặng im cả giờ đồng hồ..Không cần nói, tình yêu tự chảy vào tim.
Mối tình tuyệt đẹp ấy tưởng như mãi mãi vẹn nguyên..Nhưng ngờ đâu..

Pháo hoa chóng tàn đoạn tình chóng tan..

Thực sự cảm xúc đang làm mờ đi những từ ngữ cố dùng để diễn tả cái đoạn tình này.

Hết năm 1 đại học, Nhiên theo gia đình về Quảng Châu, đoạn tình không bến đỗ cuối cùng trôi ra biển sầu mênh mông.
Nhiên buộc phải về cố hương, để rồi kết thân với một người chưa từng gặp. Cái lề lối phong kiến ấy ăn sâu vào gia đình gốc Hoa này. Có khác nào công chúa Huyền Trân quên thân cứu nước ngày xửa ngày xưa ấy..

Tận lúc ấy, phong mới hiểu tại sao nhìn vào mắt Nhiên, lại thấy buồn đến vậy.
Có đôi lúc nghĩ lại, thấy cuộc đời mới trớ trêu làm sao. Cho ta, rồi lại lấy đi của ta.

Dù sao đi nữa, Lý Yên Nhiên - Một cái tên đã từng đi qua cuộc đời, khắc vào tim ta một vết sầu, sẽ vẫn là một cái tên đẹp, và buồn, như đôi mắt ấy.

Sửa bởi langtuhoakimtuoc: 03/04/2012 - 22:49


Thanked by 3 Members:

#128

nero



 

    Đoài viên

  • Hội Viên mới
  • PipPipPipPip
  • 2698 Bài viết:
  • 10920 thanks
  • Location1 quán trọ

 

Gửi vào 03/04/2012 - 22:58

Đôi dòng tâm sự, cám ơn mọi người đã ghé qua chia sẻ để nỗi buồn vơi đi. Tình chỉ đẹp khi tình dang dở, đến giờ, với Phong điều đó vẫn là sự thật. Đúng và hiển nhiên.

Sửa bởi langtuhoakimtuoc: 03/04/2012 - 22:58


Thanked by 2 Members:

#129

Libra



 

    Chấn viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPipPip
  • 4368 Bài viết:
  • 18493 thanks

 

Gửi vào 06/04/2012 - 13:10

Đọc được truyện hay...Lib cắt bỏ đoạn cuối vì kết buồn, không muốn



Cô đang say anh. Say tình. Hàng ngày chỉ biết ngồi rình để nói thích anh. Đều đều, đều đều như cách cô say anh từng ngày.

Em thích anh. Thật đấy.

Bảy bảy bốn chín ngày, cô đi theo anh, chỉ để nói câu ấy.

Hàng ngày, cô quan tâm anh, chỉ để anh hiểu điều ấy.

Cô là một cô gái hiểu quá nhiều về tình yêu. Nhưng lúc nào cũng ngây thơ nghĩ rằng, tình yêu luôn đẹp và trong sáng như những viên pha lê lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Cô thích anh. Thích rất nhiều! Nhiều đến nỗi nhiều năm về sau, cô vẫn thường ngộ nhận rằng, tình yêu mình dành cho anh luôn là vĩnh hằng.

Năm lên bảy tuổi. Cô nói thích anh. Anh nói: Mẹ bảo trẻ con chỉ nên giữ tình bạn trong sáng.

Ngày đó cô nghịch ngợm giống như một thằng con trai, giống như một kẻ vô lo nghĩ, giống như những tia nắng luôn đuổi quanh những đám mây trên bầu trời rộng lớn.

Ngày đó, anh điềm đạm giống như một vì sao sáng. Ở xa rất xa, bé rất bé. Nhưng khi lại gần lại rộng lớn bao la không lối về. Anh luôn đứng đó, tỏa sáng mỗi khi đêm về, không bao giờ rời xa.

Năm lên mười tuổi. Cô nói thích anh. Anh nói: Trong truyện, Dêkhi chỉ thích cô nàng Xuka học giỏi. Em đâu được như Xuka.

Ngày đó, chỉ bằng một câu nói ấy, cô đã cố gắng thay đổi bản thân. Cô thấy Xuka hay mặc váy, vậy là cô cũng từ bỏ thói quen nghịch ngợm, biến thành một cô nàng hiền thục thích mặc những chiếc váy xòe.

Ngày đó, chỉ bằng một câu nói ấy, lần đầu tiên trong đời, anh biết thế nào là cảm giác ngượng ngùng khi đứng trước một cô gái thực sự.

Thì ra, tất cả con gái, khi biết làm điệu cho bản thân. Đều trở nên đẹp rạng ngời.

Năm mười sáu tuổi. Cô nói thích anh. Anh khẽ cốc nhẹ vào đầu cô và bảo: Lo học mà thi đi.

“Chỉ cần anh nói cũng thích em. Nhất định em sẽ thi đỗ mà.”

Đương nhiên, anh không nói.

Năm đó, vì muốn được ở cùng trường, cùng lớp, cùng thành phố với anh, cô đã bỏ ước mơ trở thành một nghiên cứu sinh. Theo anh hì hục đến lớp học vẽ, phác thảo những bước đầu tiên về tương lai của hai người.

Anh chuyển ra Hà Nội học, đi theo gia đình. Còn cô vẫn một mình lẻ loi ở lại xứ Nam đầy nắng và bụi đó..

Năm lên mười tám. Cô nói thích anh. Anh nói: Tình yêu cũng giống như xây một tòa nhà, không phải cứ đắp cát sỏi bêtông lên là có thể ở được. Muốn xây một ngôi nhà trụ được lâu, cần phải có một nền móng vững chãi và bền bỉ.. Như vậy mới chịu được nắng mưa bão tố của cuộc đời.

“Em không quan tâm cái lý thuyết tình yêu đó của anh. Em chỉ biết là em thích anh thôi.”

Anh hơi bực mình, nói. “Trẻ con. Lo mà học đi..”

Năm lên mười tám tuổi, sáu tháng. Cô vẫn đều đều lặp lại câu nói ấy. Đều đều giống như việc hít thở hàng ngày.

“Em thích anh!”

“Ừ. Anh biết.”

“Em đùa đấy. Đồ ngu.”

“Ừ. Điều đó anh cũng biết.”

“Không. Em thích anh thật đó

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



“Ừ. Anh biết.”

“Anh nhạt nhẽo quá, không còn câu gì để nói hơn sao?”

“Không còn.”

“Ừ. Em biết!!!!”

Cô dập máy. Đây có lẽ là lần hiếm hoi đầu tiên cô dập máy trước anh. Cô nghe người ta bảo rằng, con gái Hà Nội xinh lắm, anh lại tài hoa như vậy, nhất định sẽ tìm được bạn gái sớm thôi.

Khi nghe được điều đó, cô thấy rất buồn. Nhưng vẫn cười cười ngây ngô và nói rằng.

“Anh ấy chỉ thích Xuka chăm học thôi.”

Ngày đó, cô ngờ nghệch đâu hiểu ra rằng, anh quá hoàn hảo, xuất sắc như vậy. Thật ra chỉ cần một cô bé vụng về, đáng yêu hay cười mà thôi. Cô gái thông minh và hiểu biết quá nhiều khiến anh có cảm giác không nắm bắt được.

Năm lên mười chín tuổi, cô lại nói.

“Em thích anh. Thích đến phát điên. Anh đi rồi, em nhớ anh lắm..”

“Anh bận học.”

“Vậy chắc chẳng có thời gian để ý đến ai đâu nhỉ?”

“Ừ.”

“Vậy mà em nghe nói anh mới có bạn gái.”

Thật ra là cô chỉ hỏi dò anh thôi.

“Ai nói?”

“Cô ấy kém tuổi anh àh?”

“Không. Bằng tuổi.”

“Vậy anh khẳng định rồi nhé?”

Anh không trả lời.

Cô cũng im lặng, cuối cùng chỉ còn vọng lại tiếng tút tút ê tại. Đây là lần thứ hai, cô dập máy của anh.

Một tuần sau đó, cô không liên lạc với anh.

Một tháng sau đó, cô không liên lạc với anh.

Cô dường như đã chết.

Cuộc tình họ đã hết.

Anh để lại trong cô một vết thương dại khờ..

Thời gian dài sau đó, anh chủ động liên lạc với cô.

Anh is calling..

Cô không nghe.

Anh is calling..

Cô không nghe.

Anh is calling..

Message 1: Làm gì mà không nghe điện thoại?

Cô không trả lời.

Message 2: Em không nhận được tin nhắn ? Không thấy cuộc gọi nhỡ ? Không thấy cả tên anh?

Rep: Anh đang lo cho em đấy à?

Message 3: Không. Nhưng muốn hỏi...

Rep: Lo thì nói là lo, sao phải giả vờ cao thượng như vậy? Anh thật giả tạo. Quá giả tạo! Lo thì phải nói ra người ta mới biết được. Đừng như con mèo ngồi co ro trong góc phòng lúc nào cũng giả ngây giơ móng vuốt. Anh thật hèn!

Anh is calling..

Cô lại tiếp tục không nghe điện thoại.

Message 4: Em đang ở đâu? Làm gì?

Rep: Em đang say.

Cô tắt điện thoại. Tắt tất cả. Tắt luôn cả những mộng tưởng về tình yêu với anh.

Cô đang say. Rất say. Nhưng cô không say như cách anh nghĩ!

Cô đang say anh. Say tình. Hàng ngày chỉ biết ngồi rình để nói thích anh. Đều đều, đều đều như cách cô say anh từng ngày.

Họ không còn liên lạc. Nhiều tuần sau đó, anh chủ động nhắn tin cho cô.

Message 1: Đang làm gì?

Rep: Em học.

Message 2: Ừ vậy thôi anh không làm phiền em nữa. Học ngoan.

Cô không trả lời lại.



Message 1: Hà Nội sang đông rồi. Lạnh.

Rep: Vậy à?

Message 2: Em giờ thế nào?

Rep: Em ổn.

Message 3: Ừ. Còn anh chẳng ổn chút nào.

Rep: Tại sao?

Message 4: Hình như anh biết yêu rồi.

Rep: Chúc mừng anh.

Message 5: Em không muốn biết cô ấy như thế nào sao?

Cô không trả lời.

Message 6: Chắc em ngủ quên rồi. Ngủ ngon..

Cô đọc tin nhắn của anh. Khóc. Cuối cùng thì anh cũng biết yêu. Đáng tiếc rằng, tình cảm đó không dành cho cô.

Họ không còn tâm sự với nhau như xưa. Thời gian làm lãng quên cô, lãng quên anh, lãng quên đi câu nói “Em thích anh.” mỗi lần cô nói với anh khi xưa…

Anh vẫn thường chủ động liên lạc với cô. Còn cô vẫn đáp trả anh bằng những câu chữ mờ nhạt. “Vậy à?”. “Còn anh?”. “Em ổn.”.. “Ừ”

Cô thường “quên” không trả lời tin nhắn của anh. Điện thoại cũng thường để “quên” đâu đó để không phải nhắc máy.

Anh kiên nhẫn, chờ đợi. Để rồi thất vọng.

Cô có hiểu, khi cô hờ hững đáp trả “Ừ.”, người ở sau thực sự không biết phải trả lời như thế nào.

Con gái, họ thay đổi tính cách mười hai lần một ngày. Cô của anh ngày xưa nghịch ngợm, ngỗ ngược như chú tiểu con. Giờ đây cô đã lớn, đã biết trưởng thành và thiếu nữ hơn. Thì hình như, cô không còn bẽn lẽn đi theo sau lưng anh thì thâm câu nói muôn thởu “Em thích anh” nữa rồi.

Ngày đó, anh thấy phiền. Rất phiền. Giờ anh lại cảm thấy nhớ. Rất nhớ. Cái phiền đó của anh…

Nửa năm sau, cô hoàn tất khóa học của mình.

Hà Nội những ngày hè tháng sáu, trời nắng như thiêu đốt. Màn đêm buông xuống, những con người bận rộn và hối hả trên những nẻo đường nay bỗng như rộn ràng hơn, sức sống hơn.

Cô lang thang trên khắp con phố, lòng nặng trĩu..

Năm hai mươi tuổi, cô còn không nói thích anh nữa. Thay vào đó, cô hỏi một lời rất chân thật: Anh đã thích ai chưa?

“Con gái Hà Nội đẹp lắm!”

“Chắc là đẹp hơn em nhỉ?”

Đúng vậy.

Nhưng anh không trả lời.

“Em nghe nói con gái Hà Nội nói chuyện rất hay.”

“Họ rất biết làm người khác cười.”

“Vậy chắc con gái Hà Nội cười xinh lắm nhỉ.”

Anh định trả lời. Cười xinh. Rất xinh. Nhưng không bằng em. Nhưng đầu dây ở đây chỉ kịp nói ra hai chữ : Đúng vậy. Nửa vòng bên kia đã tiếp lời.

“Vậy chắc anh đã yêu cô gái Hà Nội nào đó rồi.”

Anh muốn trả lời. Đúng vậy, hình như anh đã yêu. Lại một lần nữa, hai chữ đúng vậy chỉ kịp thốt ra. Cô đã xen ngang.

“Vậy thôi, cũng muộn rồi. Anh ngủ sớm đi. Nghe nói Hà Nội lạnh lắm.”

“Bây giờ mới tháng sáu. Trời còn nóng.”

Tút.. Tút..

Cô dập máy. Dập luôn cả niềm hi vọng bấy lâu nay. Thật ra, cô giống anh, cũng đang ở Hà Nội. Chỉ là, Hà Nội của cô rất lạnh. Lạnh từ trong tim..

Anh biết rằng, hình như anh đã yêu. Nhưng không phải yêu một cô gái hiện đại, sống vồ vập ở cái Hà Nội chật hẹp mà đầy rẫy những bon chen này. Anh yêu cái bình yên, giản dị mà trong sáng của ai đã len lỏi vào trái tim anh từ những ngày bập bõm biết viết tên bản thân mình.

Anh yêu những buổi chiều tàn, cô cùng anh lang thang trên những con phố dài, hít hà ngửi lấy cái mùi đắng ngọt của café tỏa ra mà không dám uống vì ngày mai còn phải dậy sớm đi học. Hai năm qua sống ở Hà Nội, anh đã quên mất cái vị ngọt vụng trộm khi đó mà thay vào là cái ngọt rét buốt của những hàng bán khoai nướng hàng rong.

Kẽo kẹt kẽo kẹt những tiếng rong trong đêm. Dần dần, anh tưởng bản thân mình đã quên mất cái âm thanh của tiếng cửa sắt mỗi đêm cô trèo sang nhà mang bánh cho anh mà họ vẫn thường làm trước đây. Cái âm thanh quen thuộc ấy đã đi sâu vào tâm trí anh. Dù muốn quên, cũng không tìm cách quên được.

Hai năm qua, anh đã quá quen với sự phiền nhiễu của cô. Giờ mọi thứ bên anh quá bình lặng, anh lại cảm thấy nhớ cái âm thanh dai dẳng đó. In dấu vào tận trong tim và kéo sâu tận trong tâm trí.

Anh nhớ, hình như anh đã yêu.. Yêu sự phiền phức. Của anh!

Năm hai mươi hai tuổi. Họ vẫn thường liên lạc với nhau qua điện thoại. Họ tâm sự với nhau, kể cho nhau nghe những khó khăn trong cuộc đời. Cô đã không còn nói thích anh nữa. Thay vào đó là những câu nói hời hợt.

“Anh đã thích ai chưa?”

“Ừ, thích rồi.”

“Có nhiều không?”

“Đủ để anh cười mỗi ngày.”

“Cô ấy cười có xinh không?”

“Ừ, giống như những tia nắng luôn đuổi quanh những đám mây trên bầu trời rộng lớn.”

“Vậy bao giờ anh giới thiệu cô ấy cho em xem đi?”

“Bao giờ em ra Hà Nội, nhất định anh sẽ dẫn em đi xem.”

“Ngay bây giờ được không?”

“Muộn rồi, em ngủ đi.”

“Em chưa buồn ngủ. Em muốn ngay bây giờ.”

Anh không trả lời. Cô là vậy, bướng bỉnh và khó nghe lời. Những lúc như vậy, anh thường im lặng.

“Em nói thật đấy. Ngay bây giờ được không?”

“Em đang ở đâu?”

“Dưới nhà anh. Tháng mười một. Em lạnh quá!!”

Anh đánh rơi điện thoại, mất tín hiệu.

Cô nghĩ rằng anh tức giận, vì cô lừa anh. Thật ra, cô đã đứng đây từ lâu lắm rồi. Nhiều tuần qua, ngày nào cô cũng đứng một góc và nhìn anh trở về nhà sau mỗi ngày bận học. Cô thấy anh mệt mỏi, cô nghĩ bên anh có bóng dáng của người con gái khác. Nên cô không dám gọi.

Ngày mai, cô quyết định trở về, vậy nên chỉ một lần duy nhất. Cô muốn gặp anh.

Cô cứ cúi đầu, ngăn cho cái lạnh làm buốt giọt nước mắt của mình. Đến lúc ngẩng dậy, vội nhận ra rằng, thì ra anh đã đứng trước mặt cô tự bao giờ.

Bóng anh cao, khuôn mặt lãnh đạm. Ánh đèn đường hắt xuống tạo cảm giác cô đơn, tĩnh lặng. Anh như vì sao sáng giữa bầu trời đen tối. Khi xa thì rất xa, khi gần lại quá gần. Luôn tỏa sáng dù ở bất kì phía chân trời nào, cô cũng có thể tìm ra anh.

Anh gần lại bên cô, từng bước, từng bước. Dù nhiều bước như vậy, anh vẫn chỉ đủ dũng khí đứng bên đường, thì thào bên tai cô.

“Đừng khóc. Anh đây rồi!”

Cô vẫn khóc.

“Anh ở đây rồi.”

Cô vẫn khóc.

“Anh ở đây. Vốn dĩ vẫn ở đây.”

Năm hai mươi tư tuổi. Cô không còn nói thích anh. Anh cũng không còn từ chối tình cảm của cô.

Cứ nghĩ rằng, yêu thương là phải thể hiện thật nhiều cho người ta biết. Thì ra, thứ tình yêu thầm lặng lớn dần theo năm tháng mới thật lòng và mãnh liệt làm sao.

Ngày đó, cô không còn nói thích anh. Cô nói rằng cô nhớ anh, nhớ anh, yêu anh rất nhiều.

Nếu muốn biết đâu là tình yêu thật lòng, hãy thử một lần yêu đơn phương. Thứ tình yêu nhẹ nhàng và đậm ngọt như ánh dương chiếu sáng cả một vùng trời đen tối.

Ngày đó, cô đến bên anh và bảo rằng.

“Thì ra, anh vẫn ở đây.”

Cô khóc. Khóc nhiều. Khóc lớn lắm. Anh đứng ở bên kia đường, nước mắt cũng bắt đầu nhạt nhòa. Anh đưa cánh tay lên, vẫy cô.

“Lại đây!”

Cô đưa tay gạt đi những giọt nước mắt. Chạy lại bên anh

.......


14.12.2011.

Nga Anh.

Thanked by 5 Members:

#130

tinhco



 

    Hội viên

  • Hội Viên mới
  • PipPip
  • 705 Bài viết:
  • 1078 thanks

 

Gửi vào 06/04/2012 - 13:46

Anh Libra sửa kết ạ, em thấy cũng có hậu đấy chứ.

Thanked by 2 Members:

#131

dtdt



 

    Đoài viên

  • Hội Viên mới
  • PipPipPipPip
  • 2796 Bài viết:
  • 14632 thanks

 

Gửi vào 06/04/2012 - 15:10

Cuối cùng ra sao vậy Lib ơi. Nếu Lib bảo không có hậu thì là 2 người có 2 gia đình riêng, hay chàng trai có chuyện (hay bệnh) gì đó à?

Thanked by 1 Member:

#132

ThanVuong



 

    Ly viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPip
  • 3582 Bài viết:
  • 5392 thanks

 

Gửi vào 07/04/2012 - 20:16

"Chân lý cuối cùng trên cõi đời vẫn là tình yêu.

Yêu là còn sống và còn sống là còn yêu."



Thanked by 1 Member:

#133

kissintherain



 

    Ly viên

  • Hội Viên mới
  • PipPipPipPipPip
  • 3147 Bài viết:
  • 15011 thanks

 

Gửi vào 08/04/2012 - 00:58

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

TanThuyHoang, on 07/04/2012 - 20:16, said:

"Chân lý cuối cùng trên cõi đời vẫn là tình yêu.

[font=times new.
roman,times,serif]Yêu là còn sống và còn sống là còn yêu."[/font]


There is always something left to love. :-)
-Gabriel garcia marquez -

Sửa bởi kismet: 08/04/2012 - 01:02


Thanked by 1 Member:

#134

Libra



 

    Chấn viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPipPip
  • 4368 Bài viết:
  • 18493 thanks

 

Gửi vào 08/04/2012 - 01:32

Xin lỗi... anh chỉ yêu vợ anh...

Bữa tối. Chàng trai và cô gái ngồi đối diện nhau.

- Cô gái vê cốc rượu trong tay và nói với chàng trai: "Em yêu anh".
- Chàng trai xoay xoay chiếc nhẫn cưới trên tay mình và nói: "Anh có vợ rồi".
- "Em không quan tâm, em chỉ cần biết tình cảm của anh. Anh có yêu em không?"
Chàng trai ngẩng đầu, quan sát cô gái ngồi đối diện mình... 24 tuổi, trẻ trung, có ý chí. Cơ thể tràn đầy sức sống, đôi mắt sáng và biết nói, đó thực sự là một cô gái tuyệt... vời!!~
Thật đáng tiếc.

- "Nếu anh cũng yêu em, em sẽ là người tình của anh". Cô gái cuối cùng cũng không đợi được, nói thêm một câu.
- "Nhưng anh yêu vợ anh". Chàng trai trả lời một cách cương quyết.
- "Anh yêu cô ấy ư? Anh yêu gì chứ? Cô ấy bây giờ chắc đã già đi nhiều, chẳng thấy mặt bao giờ. Nếu không thì tại sao không thấy anh đưa cô ấy đến trong các bữa tiệc của công ty ….?"Cô gái vẫn tiếp tục nói, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của chàng trai cô gái liền từ bỏ những ý nghĩ trong đầu mình.

- "Em yêu anh vì cái gì?". Chàng trai lên tiếng.
- "Trưởng thành, khẳng khái, nam tính, biết quan tâm đến người khác, và còn nhiều nữa. Dù sao thì anh khác hẳn với những người đàn ông em đã từng gặp, anh rất đặc biệt".
- "Em biết ba năm trước anh như thế nào không?". Chàng trai châm điếu thuốc nói.
- "Em không biết. Em không quan tâm cho dù anh có từng ngồi tù đi chăng nữa".
- "Ba năm trước, anh chỉ là người con trai tầm thường trong mắt em bây giờ". Chàng trai không để ý đến cô gái, tiếp tục nói."Một người tốt nghiệp đại học bình thường, công việc không thuận lợi, suốt ngày uống rượu, cáu bẳn. Không quan tâm đến chuyện yêu đương, hàng tối còn hay đi tìm gái bán hoa, bị công an bắt."
- "Vậy tại sao…." Cô gái trở nên hứng thú với câu chuyện, muốn biết điều gì đã làm chàng trai thay đổi.- "Vì cô ấy à?"- "Ừ".- ...

- "Cô ấy hình như thấu hiểu được nội tâm của anh. Đã dạy anh rất nhiều điều, khiến anh không còn quan tâm đến những cái đã mất, không quan tâm đến những chuyện ngay trước mắt, mà cố gắng hoàn thiện mình.Trước mặt cô ấy, anh như đứa trẻ chẳng hiểu sự đời. Lúc đó thật kỳ lạ, tính khí bướng bỉnh của anh biến đâu mất hết, anh bị cô ấy thuyết phục. Nghe theo lời cô ấy, chấp nhận thực tại, anh biết mình vô dụng nên làm việc chăm chỉ. Cuối năm ấy, công việc khởi sắc, anh và cô ấy liền kết hôn".Chàng trai gẩy tàn thuốc, tiếp tục nói:
- " Lúc đó thực sự là những tháng ngày vất vả. Hai người, một chiếc giường, đồ đạc trong nhà chẳng có gì. Em có biết không, lấy nhau được một năm rồi mà anh mới mua được cho cô ấy cái nhẫn từ khoản tiền cả nửa năm tiết kiệm được đấy. Tất nhiên số tiền này do cô ấy tiết kiệm mà có, nếu cô ấy biết được thì chắc chẳng dám để anh mua đâu.""Khoảng thời gian đó, do anh hút thuốc, uống rượu nên sức khoẻ không tốt. Mùa đông đến, tối nào cô ấy cũng nấu cho anh một bát canh nóng trước khi đi ngủ. Mùi vị đó chỉ có cô ấy mới làm được."

Chàng trai trầm ngâm nghĩ về ký ức mà quên mất thời gian, vẫn tiếp tục kể về những chuyện đã qua. Và cô gái cũng không có ý cắt ngang câu chuyện, vẫn lắng nghe. Lúc chàng trai chú ý đến thời gian, đã là 10h đêm...
- "À, xin lỗi em nhé, anh chẳng chú ý đến thời gian gì cả, đã muộn thế này rồi cơ à?" Chàng trai cười và xin lỗi cô gái.
- "Bây giờ em đã hiểu rồi chứ? Anh không thể nào và cũng sẽ không làm những chuyện có lỗi với cô ấy".
- "Vâng em hiểu rồi. Vậy là em đã thất bại rồi. Em tâm phục khẩu phục rồi." Cô gái thất vọng và lắc đầu nói. "Chỉ có điều, đến độ tuổi của cô ấy, em sẽ còn tốt hơn cả cô ấy."
- "Ừ. Nếu thế thì em còn có thể tìm được chàng trai tốt hơn mà, đúng không?".

- "Muộn rồi, cơm canh ở nhà chắc cũng đã nguội cả, anh đưa em về nhé." Chàng trai đứng dậy tỏ ý muốn đưa cô gái về.
- "Không cần đâu, em tự về được mà". Cô gái xua tay nói. "Anh về đi, đừng để cô ấy lo lắng". Chàng trai cười rồi quay lưng ra về.
- "Cô ấy đẹp không?"- "Đúng thế. Cô ấy rất đẹp".

Bóng chàng trai mờ dần trong màn đêm, để lại cô gái với ánh nến chói loà trong đêm tối.Chàng trai về đến nhà, mở cửa và bước vào phòng ngủ, bật đèn lên.Chàng đi đến mép giường và ngồi xuống.
- "Bà xã, đã là người thứ tư rồi. Em đã làm gì mà khiến anh thành người tốt thế này, nhiều người thích anh quá rồi. Làm không tốt thì chắc anh sẽ thay lòng mất. Sao lại khiến anh thành người tốt thế này , sao em nỡ ra đi trước chứ? Anh, anh một mình cô đơn quá à…"

Chàng trai lặng người đi và nói không thành tiếng.Nước mắt từng giọt, từng giọt lăn dài trên má chàng trai, rơi xuống khung ảnh trong lòng bàn tay chàng trai. Dưới ánh đèn mờ, trong bức ảnh cũ hiện ra nét mặt dịu dàng của một cô gái đã quá cố...
(st)

Sửa bởi Libra: 08/04/2012 - 01:35


Thanked by 1 Member:

#135

dtdt



 

    Đoài viên

  • Hội Viên mới
  • PipPipPipPip
  • 2796 Bài viết:
  • 14632 thanks

 

Gửi vào 08/04/2012 - 01:46

Thực ra nếu là sống thì chàng trai khổ nhỉ. Nhưng nếu tâm an thì bình thường. Lãnh cảm.

Thanked by 1 Member:





Similar Topics Collapse

1 người đang đọc chủ đề này

0 Hội viên, 1 khách, 0 Hội viên ẩn


Liên kết nhanh

 Tử Vi |  Tử Bình |  Kinh Dịch |  Quái Tượng Huyền Cơ |  Mai Hoa Dịch Số |  Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Địa Lý Phong Thủy |  Thái Ất - Lục Nhâm - Độn Giáp |  Bát Tự Hà Lạc |  Nhân Tướng Học |  Mệnh Lý Tổng Quát |  Bói Bài - Đoán Điềm - Giải Mộng - Số |  Khoa Học Huyền Bí |  Y Học Thường Thức |  Văn Hoá - Phong Tục - Tín Ngưỡng Dân Gian |  Thiên Văn - Lịch Pháp |  Tử Vi Nghiệm Lý |  TẠP CHÍ KHOA HỌC HUYỀN BÍ TRƯỚC 1975 |
 Coi Tử Vi |  Coi Tử Bình - Tứ Trụ |  Coi Bát Tự Hà Lạc |  Coi Địa Lý Phong Thủy |  Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Coi Nhân Tướng Mệnh |  Nhờ Coi Quẻ |  Nhờ Coi Ngày |
 Bảo Trợ & Hoạt Động |  Thông Báo |  Báo Tin |  Liên Lạc Ban Điều Hành |  Góp Ý |
 Ghi Danh Học |  Lớp Học Tử Vi Đẩu Số |  Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý |  Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở |  Sách Dịch Lý |  Sách Tử Vi |  Sách Tướng Học |  Sách Phong Thuỷ |  Sách Tam Thức |  Sách Tử Bình - Bát Tự |  Sách Huyền Thuật |
 Linh Tinh |  Gặp Gỡ - Giao Lưu |  Giải Trí |  Vườn Thơ |  Vài Dòng Tản Mạn... |  Nguồn Sống Tươi Đẹp |  Trưng bày - Giới thiệu |  

Trình ứng dụng hỗ trợ:   An Sao Tử Vi  An Sao Tử Vi - Lấy Lá Số Tử Vi |   Quỷ Cốc Toán Mệnh  Quỷ Cốc Toán Mệnh |   Tử Bình Tứ Trụ  Tử Bình Tứ Trụ - Lá số tử bình & Luận giải cơ bản |   Quẻ Mai Hoa Dịch Số  Quẻ Mai Hoa Dịch Số |   Bát Tự Hà Lạc  Bát Tự Hà Lạc |   Thái Ât Thần Số  Thái Ât Thần Số |   Căn Duyên Tiền Định  Căn Duyên Tiền Định |   Cao Ly Đầu Hình  Cao Ly Đầu Hình |   Âm Lịch  Âm Lịch |   Xem Ngày  Xem Ngày |   Lịch Vạn Niên  Lịch Vạn Niên |   So Tuổi Vợ Chồng  So Tuổi Vợ Chồng |   Bát Trạch  Bát Trạch |