Kim Trọng là bằng hữu và là đồng môn của Vương Quan, con út của Vương Viên Ngoại, cũng đang tuổi học hành, công danh sự nghiệp chưa có. Về tuổi tác có lẽ còn kém Vân và Kiều! Chỉ là xuất thân từ gia đình bề thế, trâm anh thế phiệt. Cũng có thói trăng hoa của một công tử nhà giàu. Sau khi tìm cách đến ở gần nhà tiếp cận Kiều và chiếm được trái tim Kiều, nhiều lần Kim Trọng cũng muốn "vượt rào" nhưng vốn là người sắc sảo nên Thuý Kiều đã biết giữ mình, thuyết phục được chàng Kim chờ đợi tới ngày hai người kết hôn:
"Đã cho vào bậc bố kinh
Đạo tòng phu lấy chữ trinh làm đầu.
Ra tuồng trên bộc trong dâu.
Thì con người ấy ai cầu làm chi
...
Vội chi liễu ép hoa nài,
Còn thân ắt lại đền bồi có khi!
Thấy lời đoan chính dễ nghe,
Chàng càng thêm nể thêm vì mười phân."
Do vậy cũng có nhiều cách nhìn khác nhau xoay quanh nhân vật này.Tôi xin chia sẻ một quan điểm "khá lạ" và đi ngược lại nhiều ý kiến bấy lâu về chàng Kim, được đăng trên tờ ANTG - 2008.
"Ở Từ Hải, những quyết định làm nên nhân vật Đậm, thì ở Kim Trọng, những dự định làm nên một nhân vật Nhạt. Kim Trọng không phải là kiểu người hành động, trái lại, chàng chỉ là kiểu người của những chuẩn bị hành động mà thôi.
Trong tình yêu, chàng Kim không hề thiếu sự đam mê, nhưng chàng lại không đủ táo bạo để biến đam mê thành hành động cụ thể nhằm đạt tới đích. Vì phải lòng Kiều sau lần gặp mặt đầu tiên, chàng đã tiếp cận đối tượng bằng cách "lấy điều du học hỏi thuê" ngôi nhà ngay sau nhà họ Vương, đã kiên nhẫn chờ thời cơ suốt hai tháng ròng.
Nhưng cũng chỉ đến thế. "Tấc gang nguồn khóa động phong/ Tuyệt mù nào thấy bóng hồng vào ra".
Trận đấu đã đi vào bế tắc. Có thể vì bế tắc mà chàng sẽ nản chí bỏ đi. Cũng có thể chàng sẽ cứ suốt đời chờ đợi như vậy, nếu không có chuyện Kiều sốt ruột khi thấy anh chàng si tình chẳng biết làm gì khác ngoài chờ và chờ, nên đành phải "cắc cớ" giắt cây kim thoa trên cành đào để chàng có "lý do hành động!".
Sau này, như ta sẽ thấy, chàng Kim tỏ ra vô cùng hoạt khẩu và là tác giả của những câu tỏ tình đáng đưa vào giáo khoa thư, nhưng suy cho cùng, đích thực thì từ ban đầu Kim đã là người bị động.
Khi nhà họ Vương gặp họa, Kim Trọng vì phải về Liêu Dương chịu tang chú nên đã không cứu được người yêu, cái đó có thể đổ tại số trời. Chàng đã vật mình than khóc đau đớn, đã luôn nhớ tới Kiều suốt mười lăm năm sống bên Vân, cái đó có thể ghi nhận một tấm lòng chung tình. Nhưng rồi cũng chỉ dừng lại ở đó.
Quyết định cất công đi tìm Kiều là điều mà ta không hề thấy tác giả nói tới ở Kim Trọng. Ngay cả tới khi nghe được tin tức về Kiều từ già họ Đô và Thúc Sinh, thì chàng Kim cũng chỉ:
"Rắp mong treo ấn từ quan
Mấy sông cũng lội, mấy ngàn cũng pha
Dấn mình trong áng can qua
Vào sinh ra tử họa là thấy nhau
Nghĩ điều trời thẳm vực sâu
Bóng chim tăm cá biết đâu mà nhìn!"
Luôn luôn là dự định, những dự định có thể rất dễ khiến cho lòng người phải cảm động, song nó cứ lơ lửng đó, không chịu tự triển khai, không chịu tự thực hiện, và xu thế của nó là luôn đầu hàng trước những khó khăn thách thức mà thực tại đặt ra. Bảo rằng đi tìm Thúy Kiều trong một biển người náo loạn là bóng chim tăm cá? Thì cũng đúng.
Nhưng khả năng thành công của việc tìm kiếm này và khả năng thành công của việc Từ Hải thực hiện lời hứa đem mười vạn tinh binh trở về đón Kiều, đằng nào khó hơn? Vấn đề là Từ đã làm, còn Kim thì mới chỉ định làm mà thôi.
Vì thế chúng ta không ngạc nhiên khi rốt cuộc, việc Kiều đoàn tụ với toàn gia hoàn toàn phụ thuộc vào yếu tố may rủi của số phận: chàng Kim đã làm lễ siêu độ cho Kiều vì cứ ngỡ nàng chết rồi, thì **** Giác Duyên xuất hiện, chỉ cho nơi thảo am nàng đang nương náu.
Một lần nữa, Kim Trọng lại hụt bước trong sự tự thể hiện mình như một kẻ dám yêu và dám hành động quyết liệt vì tình yêu!
Và phần nào đó, vì sự trù trừ quyết không đeo bám cả đời này mà chàng có một cái kết khá... tréo ngoe: có hai vợ, nhưng người mà chàng thực sự yêu thương thì chỉ có thể để chia sẻ những thú vui tinh thần như đánh cờ, uống rượu, thưởng hoa, ngâm thơ; việc sinh con nối dõi thuộc về người còn lại! Thế chẳng lạ lắm ru?"
Sửa bởi Expander0410: 15/11/2018 - 15:14