Theo doisongphapluat.com | 07:00 AM Ngày 04/02/2016
“Phải tự tay mình lấy dây xích xích cái Trang vào chân giường tui lắm nhưng biết làm sao được nữa mấy chú. Không xích thì nó lại đi lung tung rồi tôi biết tìm con ở đâu khi tết nhất đã cận kề”, chị Hải nghẹn ngào.
Những ngày cận , chúng tôi có chuyến công tác về với các đặc biệt khó khăn ở huyện Lộc Hà (Hà Tĩnh). Nghe hỏi thăm về gia đình chị Phạm Thị Hải (SN 1969), ở thôn Báu Ân, xã Thạch Mỹ, huyện Lộc Hà, nhiều người dân đã chỉ dẫn tận tình đến cuối thôn để tìm kèm theo lời than thở: “Không biết rồi tết này mẹ con chị ấy sẽ ra sao khi hàng ngày cái ăn còn lo chưa nổi. Thương lắm các chú à!”.
Qua một đoạn đường ngoằn ngoèo, ngôi nhà nhỏ của gia đình chị Hải nằm hun hút ở cuối thôn khiến chúng tôi phải ngỡ ngàng. Đó là một căn nhà cấp 4 nhỏ, thấp lè tè, dột nát, ẩm mốc, gió thổi lồng lộng, khói bếp bay ra từ ngay chính cửa ra vào.
Em Trần Thị Trang (SN 1993), con gái đầu của chị Hải bị
Cách đây 24 năm, chị Hải cũng đã từng có một gia đình êm ấm, hạnh phúc. Năm 1992, chị nên duyên vợ chồng với một chàng trai trẻ là anh Trần Nhân Trong (SN 1969), ở xã Thạch Mỹ, huyện Lộc Hà. Cuộc sống vợ chồng mới cưới khó khăn nhưng hạnh phúc, vợ chồng anh chị lần lượt đón nhận ba thiên thần đủ nếp đủ tẻ, kháu khỉnh, ngoan ngoãn.
Nhưng rồi niềm hạnh phúc ấy không được trọn vẹn khi đầu năm 2010, đứa con gái đầu của anh chị là cháu Trần Thị Trang (SN 1993) bất ngờ bị bệnh tâm thần. Thương con, anh chị chắt chiu từng đồng rồi vay mượn thêm họ hàng đưa con đi khám nhưng không có tiến triển gì, anh chị đành đưa con về nhà chăm sóc.
Khó khăn vất vả nhưng anh chị đã luôn động viên nhau để lo cho con. Nhưng sự đời thật trớ trêu, năm 2015, anh Trong, người trụ cột kinh tế của gia đình bỗng đổ bệnh, sức khỏe ngày một yếu đi và căn bệnh ung thư phổi đã cướp mất đi người chồng, người cha của gia đình.
Kể từ đây, mọi gánh nặng đè lên đôi vai gầy của chị Hải khi một nách phải chăm đứa con gái bị tâm thần, 2 đứa con trai đang tuổi ăn học và một khoản nợ trên 50 triệu đồng chị vay mượn đưa chồng đi chữa bệnh.
Hàng nước mắt chảy dài trên đôi gò má gầy còm và đen đúa, chị Hải nghẹn nghào: “Anh Trong ra đi, mấy mẹ con tôi côi cút lắm. Thương con hơn khi phải sống thiếu vắng tình cha và không được đủ no đủ ấm như bạn bè. Thời gian qua, may có hàng xóm láng giềng giúp đỡ cho cân gạo để mẹ con không phải nhịn đói”.
Kể cho chúng tôi nghe về những bất hạnh của cuộc đời mình, nhiều lúc, giọt nước mắt lăn trên gương mặt khắc khổ khiến chị nghẹn lại, câu chuyện trở nên dang dở, ngắt quãng và đau lòng hơn.
Thời tiết giá buốt không còn cách nào khác để giữ ấm cho đứa con gái bị bệnh tâm thần phải xích chân, chị Hải đã đốt củi ngay cạnh giường.
Nhìn về phía đứa con gái đang nằm co ro trong chiếc chăn nơi góc bếp tối om chỉ thấy từng ánh sáng xuyên qua các lỗ thủng trên mái nhà, chúng tôi cảm nhận được cái không khí lạnh lẽo cũng giống như cuộc sống cơ cực, khó nhọc của mẹ con chị Hải.
Chị Hải nghẹn ngào: “Phải tự tay mình lấy dây xích xích cái Trang vào chân giường tui đau lòng lắm nhưng biết làm sao được nữa mấy chú. Không xích thì nó lại đi lung tung rồi tôi biết tìm con ở đâu khi tết nhất đã cận kề”.
Chị Hải kể tiếp: “Cháu Trang nó học giỏi lắm, đến lớp 9 thì cháu bắt đầu đổ bệnh, khoảng 3 năm nay bệnh cháu ngày càng nặng hơn, đặc biệt từ khi cha nó mất. Mỗi tháng phải mất gần 1.000.000 đồng tiền thuốc để chữa bệnh nhưng cũng tháng có tháng không vì sức khoẻ tôi cũng không có để đi làm thuê. Vậy nên đành cắn răng chịu đựng xích chân con vào giường. Mỗi lúc lên cơn, Trang bẻ nát hết nan giường, không xích thì con đi lạc không tìm về được".
"Mấy ngày hôm nay, trời mưa rét việc làm thuê, làm mướn cũng ít, tết nhất thì lại cận kề, tôi không biết lấy tiền đâu mà lo cho chúng nữa. Trong nhà giờ cũng không có gì bán được. Nghĩ đến việc là người mẹ mà không lo nổi cho con cái tôi thấy hổ thẹn lắm”, chị Hải nói.
Anh Lê Tiến Ngọc, hàng xóm chị Hải cho biết: “Hoàn cảnh gia đình chị Hải chúng tôi thương lắm nhưng cũng bất lực vì dân chúng tôi cũng đang rất khó khăn. Là hàng xóm đêm đêm nghe thấy cháu Trang lên cơn đập phá, chúng tôi sang cùng chị Hải giữ cháu mà xót lắm”.