Qủa lời Phật dạy không sai, lòng người ngày càng xuống cấp, hai chữ ĐẠO ĐỨC ngày một phai nhạt, ra đường, ở nhà, nơi đâu cũng đầy tranh chấp, tranh từ cái nhỏ nhặt, không đáng. Hoặc có kẻ đam mê danh, đam mê lợi ngày đem sầu khổ, thấy kẻ hơn mình liền ganh ghét, nói xấu, tìm nhiều cách hãm hại v.v... Con người bây giờ chỉ vì danh, chỉ vì lợi, chỉ vì tìm kế sinh nhai mà không màn đến nhân nghĩa, phải trái, đúng sai. Lời dạy của thiện tri thức, thánh hiền bỏ ngoài tai nhưng lại tin lời kẻ đàm tiếu, tà kiến. Tôi nói những lời này mấy ai tin, mấy ai thức tỉnh???
PHẨM BA MƯƠI SÁU: TRÙNG TRÙNG HỐI MIỄN.
(Nhiều lần khuyên gắng)
Phật bảo Di Lặc: Ta bảo các ông, năm ác, năm khổ, năm thiêu như thế, luân chuyển sanh nhau, nếu phạm điều nầy, phải trải đường ác. Hoặc trong hiện đời, trước bị bệnh ương, sống chết chẳng đặng, chỉ cho đại chúng.
Hoặc lúc mạng chung, vào ba đường ác, khổ đau sầu thống, tự cùng thiêu cháy. Oan gia gặp gỡ, giết hại lẫn nhau, khởi từ việc nhỏ, kết thành khổ lớn, đều do tham nhiễm, trước tài đắm sắc, không chịu thi ân, tự cầu sướng thân, không kể phải quấy, si dục bức bách, tranh lợi về mình. Giàu sang vinh hiển, đương thời thỏa thích, không hay nhẫn nhục, không lo tu thiện, oai thế chẳng bao, tùy thời tiêu dứt! Ðạo lý tự nhiên, vận hành hiển phát, bơ vơ kinh hoàng, sẽ đọa vào đó, xưa nay đều vậy, đau khổ đáng thương. Các ông thảy đều được kinh Phật dạy, chiếu soi cặn kẽ, giữ mình đoan chánh, trọn đời không lười, tôn Thánh kính thiện, nhân từ bác ái, phải cầu độ thế, bứng gốc sanh tử, dứt sạch mầm ác, lìa ba đường dữ, sợ đường thống khổ.
Nếu gặp việc thiện, trước nhất làm gì? Tâm phải tự đoan, thân phải tự đoan, mắt tai miệng lưỡi, đều phải tự đoan. Thân tâm đều giữ, thanh tịnh trong sạch, cùng thiện tương ưng, đừng theo tham dục, không phạm điều ác, sắc mặt lời nói, phải nên nhu hòa, hành thân phải chuyên, cử chỉ ngó nhìn, an định từ tốn, làm việc cẩn trọng, sau khỏi hối hận vì không chân thật, luống uổng công phu.