Câu chuyện AnAn muốn chia sẻ với mọi người là một tâm sự của một cô gái. Bỏ qua mọi tình tiết của câu chuyện hay lối hành văn cuốn hút người đọc, điều đọng lại trong AnAn là lối sống và cách suy nghĩ độc lập, cách đối xử với người thân yêu và với chính bản thân mình,....
Dù ai đó có nghi ngờ câu chuyện không có thật, AnAn vẫn tin đâu đó xung quanh ta có rất nhiều những câu chuyện đời thực sự đáng để ta suy ngẫm. Và biết đâu đó là cái phao dành cho những người tuyệt vọng bám vào để vượt lên số phận.
Câu chuyện được cô gái chia sẻ trên một topic có tên gọi: "Chồng cũ liên lạc với em...."
AnAn sẽ post theo từng comment của cô gái.
------------o0o------------
Cmt1:
Các chị thân mến,
Em năm nay ba chục có lẻ mà có chuyện này nghĩ mãi không thông. Các chị đi ngang qua đọc chuyện của em rồi tư vấn em vài dòng với ạ. Em cám ơn các chị trước.
Chuyện là thế này, cách đây năm năm em lấy chồng. Chồng em lúc đó cưới em là một quyết định vội vàng bởi vì anh ấy mới chia tay bạn gái cũ khoảng nửa năm trước khi cưới em. Em có biết chuyện đó, nhưng em vì yêu chồng em nên thực sự em đã bỏ qua hết tất cả chỉ để được lấy anh ấy.
Cuộc sống sau cưới khá là nhạt nhẽo, vì anh ấy có yêu em đâu. Em biết nhưng vẫn nuôi hy vọng, biết đâu anh ấy nhìn thấy tình cảm của mình (đây là cái dại mà mãi đến sau này em mới nhận ra). Đọc đến đây thì chắc có chị đã có thể đoán tiếp được diễn biến câu chuyện. Nó đúng như các chị nghĩ đấy. Trong khi em bối rối tìm cách đến được trái tim chồng thì anh ấy lại có liên lạc với người bạn gái cũ. Lúc đó em rối trí, không thể tập trung được vào việc gì.... Em cũng có ghen tuông, nói chuyện với chị kia đủ cả. Nhưng cuối cùng, anh ấy, với vẻ quyết đoán và lạnh lùng nhất, đã thừa nhận với em về mối quan hệ của anh và đề nghị em ly hôn.
Cho đến bây giờ, khi viết ra những dòng này, em vẫn hình dung được nỗi đau lúc đó. Nó cứ như nuốt phải một miếng ớt bột, cay xé ở cuống họng mà không cách gì làm cho hết được.... Em níu giữ người-đàn-ông-chưa-bao-giờ-là-của-em bằng đủ mọi chiêu trò. Giả vờ ốm có, trì hoãn những lần tòa gọi có, thậm chí lả lơi với chồng để mang bầu cũng có. Thật đáng xấu hổ!
Đến những ngày cuối cùng, tức là khoảng 9 tháng sau kết hôn thì em quyết định buông tay. Vì em thương anh ấy, em muốn anh ấy hạnh phúc cho dù người mang đến hạnh phúc cho anh ấy là người khác, không phải em. Không biết các chị nghĩ gì, nhưng khi đã quyết định buông tay, em không hề còn thù ghét gì chị bạn gái kia cũng như oán hận gì anh cả. Ấy thế mà một sự kiện đã xảy ra, phần nào thay đổi cuộc đời của anh ấy, em, và chị kia. Những thay đổi đó tác động rất lớn đến em, mãi cho đến sau này em mới nhận ra.
Cmt2:
Em kể tiếp.
Trước ngày tòa gọi thì chồng em bị tai nạn. Em lúc đó vẫn đang ở văn phòng, không hiểu sao thấy nóng ruột kinh khủng. Thế là em lấy điện thoại gọi cho anh. Em vẫn nhớ rõ là em lấy máy bàn để gọi vì nếu là số của em thì anh không bắt máy. Cũng đúng thôi vì em làm cho anh ấy ghét em, lúc anh đề nghị ly hôn em hay gọi điện khóc lóc. Chuông reo đến hồi thứ hai mươi mấy rồi mà không bắt máy. Em chặc lưỡi nghĩ có lẽ anh bận. Nhưng không, đầu dây bên kia nhốn nháo ồn ào, giọng một người đàn ông trong máy:
- A-lô, a-lô!
- A-lô, có phải điện thoại anh *** không ạ
- Không biết, nhưng ông này bị tai nạn người ta chở vào bệnh viện Đa khoa rồi. Tôi giữ bóp tiền điện thoại đây.
Tai em ù đi các chị ạ. Em chỉ kịp nói với bé thực tập học việc ngồi bên cạnh là chồng chị bị tai nạn, giờ chị phải đi ngay. Thế rồi em ù té chạy đến bệnh viện.
Phải mất đến gần một tiếng đồng hồ sau mới tìm thấy anh ấy. ICU các chị ạ. Bác giữ điện thoại với anh lái ô-tô tốt bụng đã cứu sống chồng em. Chở đi muộn một tí nữa thôi là chết rồi. Anh ấy bị xe bán tải cua gấp nên mất đà đập lưng vào con lươn đường gây chấn thương cột sống và chảy máu trong.
Đêm hôm ấy em ở lại. Mà cũng chỉ lăng xăng ở ngoài thôi, vì ở khoa Cấp cứu đặc biệt người ta không cho vào. Đêm đó là đêm dài nhất của đời em các chị ạ. Dù cho em đã trải qua những đêm trắng đứng ở bến xe chờ vé, hay nửa đêm chủ nhà trọ đuổi đi hay những đêm bán hoa tươi ế ẩm ở cổn trường đại học. Em quê ở Quảng Nam. Có chị nào ở đấy không nhỉ?
Lan man quá, em quay lại đêm chồng em trong phòng cấp cứu.
Cmt3:
Em chờ ở ngoài. Trời mùa hè mồ hôi mẹ mồ hôi con rơi thánh thót. Tim đập thình thịch. Bên cạnh em cũng có nhiều người nhà nằm chờ bệnh nhân phía trong. Chả ai ngủ được. Làm sao ngủ được? Khi mà người mình yêu thương đang phải chịu đau đớn thế kia...
Em nhìn như muốn nứt cái đồng hồ trên tay em. Ba giờ rưỡi sáng chồng em được đẩy ra. Sống rồi. Chân em như nhẹ bẫng các chị ạ. Cám ơn các bác sỹ. Em tự nhận em tiêu cực chứ lúc đấy cần bao nhiêu phong bì em cũng biếu bác sỹ. Chồng em được đẩy ra Hồi sức. Bây giờ khoa ấy được xây lại đàng hoàng nên mát và thoáng hơn nhiều. Lúc đấy thì nóng, may mà phòng có điều hòa.
Em xin lướt qua đoạn những ngày đầu tiên vợ chăm sóc chồng nhé ạ. Bởi vì em nghĩ nếu khi chồng mình như vậy thì bất cứ người phụ nữ nào cũng hành động như em thôi. Ba tuần trong bệnh viện trôi qua. Em đã quen hết với tất cả các cô bác thăm nuôi cũng như bệnh nhân. Năm giờ sáng nào em cũng hai tay bốn phích nước lấy cho em và hộ cho các bác già.
Em chăm chồng mà chỉ cần một biến đổi nhẹ của cơ thể anh ấy thôi cũng khiến em sợ phát khiếp. Em làm phiền bác sỹ nhiều nhất. Thời gian dần trôi đi trong viện. Trong lúc anh ấy ngủ em có hôn trộm ạ. Nhìn thương lắm.
Chắc các chị cũng đang hỏi là thế người bạn gái của anh ấy đâu. Chị ấy xuất hiện tuần thứ hai sau khi chồng em được đẩy ra khỏi ICU. Chị ấy khóc nhiều lắm. Lúc ấy em đã cho rằng hai người họ có một tình yêu đích thực các chị ạ.
Khi quay ra hành lang đi về, chị ấy khiến em rất ngạc nhiên. Đó là việc chị ấy nói sẽ đi nước ngoài để quên đi và mong anh ấy chóng hồi phục. Cái gì!!!???? Sao chị lại có thể bỏ mặc anh ấy? Hai người yêu nhau như vậy. Tôi đã chịu thua rồi mà. Tại sao??? Chị ấy bảo với em là chị ấy có lỗi đã liên lạc với anh ấy. Thực ra chị ấy cũng không chắc chắn tình cảm của mình.
Trời đất!!!!!!!!!!!! Em đang nghe cái gì đây? Lúc đó em nhớ là dù em rất sốc, em vẫn giữ bình tĩnh và nói với chị ấy như thế này: "Dù có hay không có chị, anh ấy vẫn đang là chồng em. Em sẽ không bao giờ bỏ mặc anh ấy cả".
Cmt4:
Nói xong em quay lại phòng chồng em. Tạm thời xóa cái file mang tên chị ấy ra khỏi đầu em để tập trung cho công việc trước mắt. Cho đến ngày hôm nay, em không gặp lại chị ấy nữa.
Quay lại tình hình bệnh của chồng em, bác sỹ bảo phải áp dụng vật lý trị liệu kết hợp dùng thuốc một thời gian dài để cơ thể phục hồi. Lướt nhanh qua những ngày nắng cũng như mưa hai vợ chồng đến viện tập, đi lấy thuốc. Điều làm em luôn nơm nớp lo sợ đó là chân và lưng chồng có thể bị hoại tử. Những lần bác sỹ bảo tiến triển tốt là những lần hạnh phúc nhất của em các chị ạ.
Về việc chăm người ốm, các chị chắc hiểu rõ rồi đấy. Người nhà mỗi người mỗi ý, thầy lang nọ, thuốc lá kia. Em kiên quyết gạt bỏ, nhất định tập theo bác sỹ. Vì như thế nên em lúc đó cô đơn nhất, bị nhiều người nhà chồng ghét và nói xấu. Nhưng em mặc kệ. Mối quan tâm của em là làm sao anh ấy đi lại được chỉ cần bằng 80% trước tai nạn là thành công.
Em không dám nói chuyện chị bạn gái cho anh vì sợ anh mất tinh thần rồi sinh buồn bực mà ảnh được đến sức khỏe. Nhưng anh biết qua một người bạn. Lần đầu tiên, em nhìn thấy chồng em khóc. Lúc đấy em có cảm giác bất lực, thấy anh ấy đau khổ mà chẳng làm được gì. Còn đối với em, lúc thì anh cáu gắt, lúc thì lạnh lùng. Em cũng quen rồi nên cũng thấy bình thường.
Em đã chuẩn bị tinh thần cho việc này. Anh ấy đang là người đàn ông khỏe mạnh bây giờ ngồi xe lăn, công việc bỏ hết cả, thành ra tâm trạng cũng không tốt. Em biết vậy nên làm đủ trò cho anh ấy vui. Ngày nào cũng đẩy xe ra biển chơi. Nhà chồng em ngay biển T20 không biết em có vô tình đi lướt qua một mem wtt nào không nhỉ?
Dạo sáng dạo tối cho anh ấy khỏi thấy bức bối. Cũng vì cái sự dạo này mà em bị mất không biết bao nhiêu là dép mỗi lần nhìn anh thoải mái hơn em vui lắm. Vẫn tranh thủ hôn (không dám hôn môi như hôm ở viện vì lúc đấy người ta chưa tỉnh, giờ chỉ dám hôn ở tay). Anh ấy bảo với em là không muốn lợi dụng lòng tốt của em. Anh ấy nói cần phải xúc tiến chuyện ly hôn sớm chừng nào tốt chừng nấy.
Em đương nhiên là phản đối. Em không dám khóc trước anh ấy, mà phải chui tạm vào nhà tắm để khóc cho thỏa. Xong xuôi lau mặt mũi ra nói như này:
- Anh ơi, em đồng ý chia tay. Nhưng chỉ là sau khi anh đã bình phục hoàn toàn. Nhé!
Cmt5:
Em với chồng em học CNTT nên công việc toàn là code, bug, gửi đi, ráp, sửa cho các khách hàng nước ngoài. Không biết trong đây có chị nào làm IT mà có sếp là người Ấn Độ không ạ? Mỗi lần sếp dặn dò em cứ căng hết cả tai ấy. Hì hì.
Khi chồng em ở nhà lúc mà khỏe khỏe rồi anh ấy yêu cầu công ty cho anh làm chế độ "work from home", tức là ngồi ở nhà code rồi gửi đi. Em can mãi không được. Có hôm anh ấy mệt thế là em xông vào làm hộ luôn. Cứ thế, thái độ của anh ấy với em cũng mềm dần. Không gắt gỏng, không thờ ơ nhưng mà cứ như kiểu anh ấy mang ơn em.
Em không thích như vậy. Em chăm sóc anh ấy để lấy ơn hay sao? Không. Nhất định không. Em làm thế vì em yêu anh ấy. Thế thôi.
Thấm thoắt cũng hai năm kể từ ngày tai nạn, người ta lành hết sẹo, chân tay phục hồi, đi làm trở lại. Em nhắc anh chuyện cũ, em nghĩ trong đầu lúc đó chỉ mong anh đổi ý, không chia tay nữa. Đúng là tưởng bở. Dù cho người bạn gái đã bỏ đi nhưng anh ấy có yêu em đâu. Em có lý do gì ở lại?
Và đương nhiên là không đổi ý. Ngày cuối tháng Chín năm 2011 bọn em chính thức ly hôn. Em xin phép gia đình chồng một ngày để dọn dẹp. Cũng có cô bác trước thì ghét em, giờ lại sụt sịt làm em cũng muốn khóc theo. Buồn...
Nhưng mà mọi thứ không có gì thay đổi. Đồ đạc em từ hồi dọn đến và đi chỉ một vali. Vì sợ em sẽ khóc lóc nên em chọn lúc đi là lúc anh đang ở công ty. Ngày bắt taxi đi buồn kinh khủng. Chỉ buồn chứ không tức giận, hậm hực gì.