Jump to content

Advertisements




Chúng tôi đã "giết chết" một người bạn


44 replies to this topic

#1 HoaCai01

    Hội Viên Đặc Biệt

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1064 Bài viết:
  • 2985 thanks

Gửi vào 22/12/2011 - 01:48

Chúng tôi đã "giết chết" một người bạn

Năm nay tôi đã gần bảy mươi tuổi. Cái tuổi mà con cháu đã có thể chúc thọ được rồi. Tôi đã chứng kiến biết bao câu chuyện cuộc đời. Nhưng có một câu chuyện mà tôi không thể nào quên được. Tôi viết lá thư này gửi các anh, các chị để kể lại câu chuyện mà tôi là một người liên quan đến câu chuyện đó. Hy vọng, câu chuyện của tôi nếu được in lên sẽ nói với bạn đọc gần xa một điều gì đó về cuộc đời này.

Câu chuyện xảy ra vào năm cuối cùng trong đời sinh viên của tôi, ở ký túc xá mà tôi ở lúc đó. Một hôm, chúng tôi đi tập quân sự. Duy chỉ có một người trong phòng kêu ốm và ở lại. Người đó là S, quê ở Thanh Hóa. Buổi chiều trở về, tôi sắp xếp lại đồ đạc cá nhân và hoảng hốt nhận ra một chỉ vàng của tôi không cánh mà bay. Đó là chỉ vàng mà cha mẹ cho để mua xe đạp đi làm sau khi tôi ra trường. Ngay lúc đó, tôi nhìn S đang nằm quay mặt vào tường và hoàn toàn tin rằng S đã lấy cắp chỉ vàng của tôi. Tôi đề nghị mọi người trong phòng cho tôi khám tư trang của họ. Cuộc khám xét không thành công.

Nhưng qua phân tích của chúng tôi và qua thái độ hoang mang của S, chúng tôi đều tin S đã giả ốm ở nhà để lấy cắp chỉ vàng của tôi. Chúng tôi đã báo cáo sự việc với nhà trường. Bảo vệ nhà trường cho biết, buổi sáng chúng tôi đi tập quân sự thì S có ra khỏi trường khoảng một giờ đồng hồ. Mặc dù S cả quyết không hề lấy cắp chỉ vàng ấy, nhưng chúng tôi và nhà trường đã tiến hành nhiều cuộc họp để chất vấn và khẳng định thủ phạm vụ trộm đó là S.

Một tuần sau, chúng tôi phát hiện S mang một tải mì sợi ra ga tàu mang về quê. Chúng tôi túm lại hỏi S lấy tiền đâu mà mua mì sợi. S không nói gì mà ôm mặt khóc. Năm đó, nhà trường đã không xét tốt nghiệp cho S mặc dù học lực của S rất khá, với lý do đã có hành vi đạo đức xấu và không trung thực với tội lỗi của mình. Chúng tôi hồ hởi nhận bằng tốt nghiệp và quyết định phân công công tác. Chỉ có S không được nhận bằng tốt nghiệp và tạm thời không được phân công công tác. Đồng thời nhà trường có công văn gửi về địa phương S sinh sống đề nghị địa phương theo dõi và giáo dục S. Khi nào địa phương chứng nhận S đã hối cải và tiến bộ thì nhà trường sẽ xem xét giải quyết trường hợp của S.

Thời gian cứ thế trôi đi. Một số bạn bè học cùng chúng tôi vẫn có liên lạc với nhau. Duy chỉ có S là không ai biết rõ ràng ở đâu và làm gì. Nhà trường cho biết, S cũng không quay lại trường để xin cấp bằng và phân công công tác.

Ngày tháng trôi qua, tôi chẳng còn nhớ tới chỉ vàng bị lấy cắp năm xưa. Trong đám bạn bè tôi, có những người rất thành đạt. Đặc biệt H đã trở thành một người rất giàu có bằng năng lực và sức lao động của chính anh. Anh là một người được xã hội biết đến.

Một hôm, sau ngày tôi vừa nghỉ hưu, có một thanh niên mang đến nhà tôi một lá thư và một cái hộp giấy nhỏ. Anh thanh niên nói là một người nhờ chuyển, nhưng lại nói là không nhớ tên người đó. Tôi băn khoăn và hồi hộp mở thư ra. Lá thư chỉ vẻn vẹn mấy dòng: "Anh P thân mến, tôi xin được gửi trả lại anh chỉ vàng mà tôi đã lấy của anh cách đây mấy chục năm. Tôi sẽ đến gặp anh để xin anh thứ tội. Kính". Đọc thư xong, tôi thực sự bàng hoàng. Lá thư không ký tên. Tôi không còn nhận được chữ đó là của ai viết nữa. Tôi đoán đó là thư của S. Tôi mở chiếc hộp giấy nhỏ và nhận ra trong đó có một chỉ vàng. Đó là một chỉ vàng mới. Không hiểu tại sao lúc đó nước mắt tôi chảy ra giàn giụa. Lúc này tôi mới thực sự nghĩ đến S với một nỗi xót thương. Ngày ấy, S là sinh viên nghèo nhất trong lớp. Bố S mất sớm. Mẹ S phải tần tảo nuôi năm anh chị em S ăn học. Có lẽ vì thế mà trong một phút không làm chủ được mình, S đã trở thành một kẻ ăn cắp. Nếu lúc đó, chúng tôi có được sự xót thương như bây giờ thì có lẽ chúng tôi không đẩy S vào tình cảnh như ngày ấy.

Sau khi nhận được lá thư và chỉ vàng, tôi hầu như mất ăn, mất ngủ. Có một nỗi ân hận cứ xâm chiếm lòng tôi. Ngày ngày tôi đợi S đến tìm. Tôi sẽ nói với S là tôi tha thứ tất cả và tôi cũng xin lỗi S vì lòng tôi thiếu sự thông cảm và thiếu vị tha.

Một buổi sáng có tiếng chuông cửa. Tôi vội chạy ra mở cửa. Người xuất hiện trước tôi không phải là S mà là H. Tôi reo lên: "Ối, hôm nay sao rồng lại đến nhà tôm thế này". Khác với những lần gặp gỡ trước kia, hôm đó gương mặt H trầm tư khác thường. Tôi kéo H vào nhà và nói ngay: "Mình vừa nhận được thư thằng S. Cậu có biết nó viết gì không? Nó hứa trả lại tôi chỉ vàng và nói sẽ đến gặp tôi để xin lỗi". Khi tôi nói xong, H bước đến bên tôi và nói: "Anh P, anh không nhận ra chữ viết của tôi ư. Tôi chính là người viết lá thư đó. Tôi chính là người đã ăn cắp chỉ vàng của anh". Nói xong, H như đổ vào tôi và khóc rống lên. Tôi vô cùng bàng hoàng và không tin đó là sự thật. Khóc xong, H đã kể cho tôi nghe tất cả sự thật. Vì cũng muốn mua một chiếc xe đạp sau khi tốt nghiệp đi làm, H đã tìm cách lấy trộm chỉ vàng. Và suốt thời gian qua, H rất ăn năn và luôn tìm kiếm S để chuộc lỗi. Thế rồi chúng tôi quyết định về quê S mặc dù biết S không còn sinh sống ở quê đã lâu.

Vất vả lắm chúng tôi mới biết thông tin về S: Sau khi bị nhà trường gửi công văn đến địa phương thông báo về đạo đức của mình, S đã phải chịu quá nhiều tai tiếng và những ánh mắt khinh bỉ của hàng xóm. S đã xin đi khai hoang ở một huyện miền núi.

Nghe vậy, chúng tôi lại tức tốc lên đường tìm đến nơi S đang sinh sống. Ở đó S sống cùng vợ con trong một ngôi nhà gỗ đẹp dưới chân một dãy đồi. S trồng trọt và mở một trang trại chăn bò lớn. Trông anh già hơn tuổi nhưng khỏe mạnh và đôi mắt nhân ái vô cùng. Cả ba chúng tôi ôm lấy nhau mà khóc.

Tôi và H quyết định ngủ lại một đêm với S. H xin S cho H được kể sự thật cho vợ con S nghe để họ thanh thản và hãnh diện về chồng, về cha mình và H muốn được tạ lỗi với vợ con S. Nhưng S gạt đi và nói: "Chưa bao giờ họ tin tôi là kẻ ăn cắp". Trước khi chia tay nhau, H cầm tay S khóc và nói: "Mình có tội với cậu. Cậu đã tha tội cho mình. Nhưng mình muốn được trả một phần nhỏ cái nợ lớn mà đời mình đã mang nợ với cậu. Hãy nói mình phải trả nợ cậu như thế nào". S mỉm cười và nói: "Ông đã trả hết nợ rồi". Khi tôi và H còn chưa hiểu ý thì S nói: "Việc ông nói ra sự thật về tội lỗi của ông là ông đã trả hết nợ rồi. Đừng nghĩ gì về chuyện cũ nữa. Mà
thực ra, ông nợ chính ông nhiều hơn là ông nợ tôi. Nợ người dễ trả hơn nợ chính mình". Cho đến lúc đó, tôi mới thực sự hiểu con người S. Tôi hiểu ra một điều gì đó thật xúc động, thật sâu sắc về cuộc đời này. Hóa ra, có những tâm hồn lớn lao và cao thượng lại nằm trong những con người khốn khó và giản dị như thế.

Cũng trong cái đêm thức với S tại ngôi nhà gỗ của anh, chúng tôi mới biết những ngày đi học, khi nghỉ học, S vẫn đi quay mì sợi thuê để mua mì sợi cứu đói cho gia đình. Chúng tôi đã không hiểu được bạn bè mình. Chúng tôi đã làm cho một con người như S nếu không có nghị lực, không có lòng tin có thể dễ dàng rơi vào tuyệt vọng.

Thưa các anh, các chị, câu chuyện tôi kể cho các anh, các chị chỉ có vậy. Nhưng với tôi đó là một bài học về con người và về cuộc đời. Kính chúc các anh, các chị mạnh khỏe, an khang và thịnh vượng.


Thân ái
Đ. V. P


Sửa bởi ThienPhucThienQuan: 22/12/2011 - 01:56


#2 HoaCai01

    Hội Viên Đặc Biệt

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1064 Bài viết:
  • 2985 thanks

Gửi vào 22/12/2011 - 01:52

Câu chuyện trên cho thấy 1 tâm hồn cao thượng vĩ đại, giác ngộ sâu xa, làm cho tôi rơi nước mắt.

Thanked by 2 Members:

#3 Truong_Giang

    Hội viên

  • Hội Viên mới
  • Pip
  • 204 Bài viết:
  • 157 thanks
  • LocationDòng Sông Lơ Đãng

Gửi vào 22/12/2011 - 02:11

Có thể những con người có tâm tốt đẹp, cao thượng, vị tha không nằm trong nhưng vỏ bọc hào nhoáng !






Thanked by 1 Member:

#4 minhduc

    Hội viên

  • Hội Viên mới
  • PipPip
  • 587 Bài viết:
  • 946 thanks

Gửi vào 22/12/2011 - 08:01

Theo tui chuyện này cũng thường thường... xưa nay oan thị kính cũng nhiều.

Biết bao chuyện đời thực hàng ngày (xưa hơn chút thì có chép luôn trong sử sách), còn hơn.

Tóm lại xã hội thời nay con người có thiện tâm & lòng tốt quá ít... người tốt rất thường bị hiểu lầm, trầm trọng.

Xem câu chuyện kể thì ông đó tới 70 tuổi mà tâm vẫn còn chưa chịu tha thứ hoàn toàn (khoe với bạn S viết thư xin lỗi...). Người bị mất cắp & bạn bè chung quanh đầu óc không được sáng suốt & thiếu tình thương... cho nên đồ bị mất vẫn không tìm lại được, và cả đám người đã gây ra nổi oan với một người tốt, trong lúc người đó yếu ớt hoạn nạn cần giúp đỡ...

Người bị oan thì sau bao năm sự việc đã thế, biết làm gì được. Ở cái tuổi đó, tình cảnh đó, bị người đời vùi dập như vậy mà không hiểu lẻ đời & cao thượng thì cũng là lạ.

============
Chiến tranh Vn từ thời Pháp Mỹ, người Việt giết người VIệt quá nhiều... suy cho cùng nhân loại giết nhau, không bằng dao kiếm súng đạn thì cũng bằng thực phẩm độc hại, môi trường độc hại, tâm địa độc hại... chỉ vì cái tư lợi, thiên kiến dẫn tới hiểu lầm nhau... Cho nên Hàn Phi Tử có nói "Bản chất của con người là mưu lợi cho riêng mình".

Người nào không có mưu lợi, tham cầu là người đó có an bình hạnh phúc!

Sửa bởi minhduc: 22/12/2011 - 08:22


#5 HoaCai01

    Hội Viên Đặc Biệt

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1064 Bài viết:
  • 2985 thanks

Gửi vào 22/12/2011 - 09:20

Cho nên Hàn Phi Tử có nói "Bản chất của con người là mưu lợi cho riêng mình".

#6 TanHongThuy

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • Pip
  • 383 Bài viết:
  • 333 thanks
  • LocationHanoi

Gửi vào 22/12/2011 - 09:54

Năm 1976 đi học lớp môt ở đường Thủ đức, sau đổi thành đường TVO,học hát bài " 50 triệu trái tim đầy nhiệt huyết và tình thương " .Hôm trước đọc thư của cụ Phan Chu Trinh hay Phan Bội Châu gửi 16 triệu đồng bào khoảng năm 192x.Hôm qua báo TTre đăng An Nam quốc dân số 88 triệu.
Giết nhau các kiểu như trên đã báo cáo, vẫn tăng sồn sồn .
Thế kỷ 19 , trái đất 1 tỷ .
1999_ 6 tỷ bộ bài tiết available .
2011 - tròn 7 tỷ . đúng là " một ngày bằng mấy trăm năm hỡi người "
Rồi lại vẫn nô nức với Nhâm Thìn rồng vàng , dê đỏ ...

Kẻ thù lớn nhất của con người là đồng loại.mà không có đồng loại thì con người không tồn tại được.Thế nên vấn đề duy trì một khoảng cách vừa phải giữa các kẻ thù tiềm tàng này là vai trò bắt buộc của tôn giáo và nhà nước . Đổi con cho nhau ăn khi thành trì bị vây thoi xua, khi mất mùa đói kém ở TQ thời CMVhoa thế ký 20, thậm chí chả đổi nữa, 9 đứa thì xử một, khi dân quân vào kiểm tra thấy nồi thịt đang sôi bèn bắt cả nhà lên đồn, không hẹn mà nên, tất cả trước khi lên đường đổ xô vào giành thịt nhét đầy miệng ... hay Ăng lê thì mút đến chút tủy cuối cùng của đống xuơng tàn bạn đồng hành chết bên vệ đường bắc cực khi tìm vàng ( Jack London thuật lại ) , những chuyện ở Vn trận đói 45...
Một ông triết gia tây, hình như Đức _ có câu được tây ta hay khen là " Hỡi con người, hãy cảnh giác " bị vì cảnh giác thì không trao nhầm tình yêu thương đồng loại và không dễ bị xí gạt trong vấn đề nhân ái , rồi lại đâm ra ghét con người .

Vâyh phải chăng nên khó rơi nước mắt hơn, đồng thời cố vun đắp việc thiện nhỏ vây

#7 minhduc

    Hội viên

  • Hội Viên mới
  • PipPip
  • 587 Bài viết:
  • 946 thanks

Gửi vào 22/12/2011 - 10:26

Câu chuyện người này bị nhầm oan vậy còn nhẹ... chị này bị bác sĩ nhầm mổ cắt luôn 2 quả thận thì sao:

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn



Biết bao vụ khác vẫn diễn ra mỗi ngày: xe điên tông, sụp nắp cống, hố tử thần, điện cao thế giựt, tai nạn giao thông, xe tự nhiên cháy nổ, nổ gas, đốt xác, chết trong nhà nghỉ, trẻ em bị dụ dỗ, thịt heo thối đem làm đồ ăn, sàm sở tiếp viên hàng không... vv

Lỗi vì đâu mà đọc báo mỗi ngày đều thấy lắm chuyện dở khóc dở cười, không biết kiện ai thế này... ặc ặc. Hổng dám nói, bị câm...

Namo Amitabha

Sửa bởi minhduc: 22/12/2011 - 10:38


#8 TanHongThuy

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • Pip
  • 383 Bài viết:
  • 333 thanks
  • LocationHanoi

Gửi vào 22/12/2011 - 11:32

Ý lộn, đường Tự Đức, hổng phải Thủ đức .
" Sài gòn ơi, đâu những ngày mây mùa khoác áo đi
Tay cầm tay nói nhỏ câu gì ..."

35 năm sau có việc vào SG, bạn bè đưa đi hát karaoke tay vịn ở cái quán cách trường đó chừng 400met. Nói vui đó là kết quả của giáo dục.

#9 Thienkyquy

    BĐH Tiền Nhiệm

  • Công Thần
  • 300 Bài viết:
  • 617 thanks

Gửi vào 25/12/2011 - 09:31

Tôi đọc câu chuyện này thật là thương hại cho cụ P quá. Cụ đã gần 70 rồi mà hình như vẫn không thay đổi.

Con người có miệng, ăn bậy được nhưng không thể nói bậy!

Cụ H là người đáng kính, ít ra có lỗi còn biết ăn năn, còn cụ P viết bài này vẫn tỉnh bơ (hoặc chí ít tôi cảm nhận như thế), cứ như cụ là người có lỗi ít còn cụ H mới thật có lỗi vậy.

Sự tình cụ H có ăn cắp thì chuyện đó là chuyện của cụ H và Cụ, tuy việc đó có hại cho cụ S nhưng từ đầu cụ H hoàn toàn không có ý hại cụ S. Còn lỗi gây ra tai họa cho cụ S chính là do cụ mà ra, nên lẽ ra cụ phải hối hận mà gặp cụ S dập đầu tạ lỗi, cho đến bể đầu chảy máu, tủy phọt ra ngoài, hoặc khóc chảy máu mắt còn chưa hết tội. Thế mà cách viết của cụ cứ như cụ H mới là tội độ chính vậy. Nên thay vì lấy tựa là Chính Tôi Đã "Giết Chết" Một Người Bạn lại chọn là Chúng tôi.

Thật là tội nghiệp và đáng thương thay!

Nếu cụ D. V. P. còn sống thì nhân mùa Giáng Sinh xin nguyện cầu cho cụ sớm thấy được tội lỗi đọa địa ngục của chính mình chứ chắng phải ai khác mà sớm ngày đêm lo Sám Hối không ngủ nghỉ may ra còn kịp.

Thiên Kỷ Quý

Thanked by 1 Member:

#10 PMK

    Kiền viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1538 Bài viết:
  • 1686 thanks

Gửi vào 25/12/2011 - 13:39

Kính thưa bác Thiên Kỷ Quý,

Theo cháu thấy, hình như bác hơi khắt khe quá với cụ P và hơi nhẹ tay quá với cụ H.

Năm đó, sự việc xảy ra, có lẽ ngoài cụ S và cụ H ra thì không ai có thể biết được thực tế sự việc là như thế nào. Cụ S nói thì không ai tin, còn tội phạm là cụ H thì nhất quyết cắn răng không khai, mặc kệ cho bạn mình có thể gặp những chuyện xấu xa như thế nào. Người có lỗi lớn nhất trong chuyện này chính là cụ H. Còn cụ P và nhiều người khác nữa như ban giám hiệu nhà trường, các bạn học trong lớp .v.v. đã không tin vào bạn mình, đó lại là lỗi khác. Cụ H có lỗi rất lớn, vì một việc làm của mình, đã hại trực tiếp đến cụ S, còn khiến cho tất cả những người khác phạm lỗi.

Nếu ngày đó, khi xảy ra câu chuyện, cụ H đủ can đảm và dũng cảm thú nhận sự thật thì đã không có câu chuyện "Chúng tôi đã "giết chết" một người bạn" này.

Sửa bởi PMK: 25/12/2011 - 13:41


#11 thanhphuc88

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • Pip
  • 306 Bài viết:
  • 332 thanks

Gửi vào 25/12/2011 - 14:18

Tôi thì không hiểu cái tình tiết này :
Một tuần sau, chúng tôi phát hiện S mang một tải mì sợi ra ga tàu mang về quê. Chúng tôi túm lại hỏi S lấy tiền đâu mà mua mì sợi. S không nói gì mà ôm mặt khóc.
Tại sao ông S không thanh minh cho mình ?
Lại nữa, nếu ông S bị ốm nằm ở nhà suốt thì khi ông H ăn cắp chiếc nhẫn, lẽ nào ông S không thấy, hay ông thấy mà ông lờ đi?

#12 PMK

    Kiền viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1538 Bài viết:
  • 1686 thanks

Gửi vào 25/12/2011 - 14:30

Bạn NXPT rất hay đấy. Hoặc có lẽ cụ P, cụ H không sâu sắc như NXPT để nghĩ đến vấn đề đó rồi hỏi cụ S điều đó, hoặc cũng có thể là có hỏi nhưng vì một lý do nào đó nên không nêu ra trong chi tiết câu chuyện. Nói chung, vì tác giả không nêu vấn đề đó ra nên những thắc mắc rất hợp lý của NXPT trên kia chúng ta lại đành phải suy đoán thôi.

Về vấn đề tại sao không thanh minh cho mình thì về mặt tâm lý mà nói, có đôi khi chúng ta bị nghi ngờ và hiểu lầm đến phát chán, đến mức không thèm thanh minh thanh nga nữa bởi vì biết rằng có nói ra cũng chả ai tin, đành phải để cho thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc vậy.

#13 thatsat

    Kiền viên

  • Hội Viên mới
  • PipPipPip
  • 1361 Bài viết:
  • 4017 thanks
  • Locationvô cực

Gửi vào 25/12/2011 - 15:39

Ba người này nên rút đao tự sát để bảo toàn danh dự.

Nhà trường và địa phương ông S nên tổ chức họp báo quỳ xuống xin lỗi công chúng, và che mặt sống phần đời còn lại.

Hiệu trưởng và trưởng ban quản lý kí túc xá thời đó nên rút đao tự sát sau khi xin lỗi công chúng vì sự tắc trách của người cầm quyền.

Ông P thứ nhất là dốt, không đủ tang chứng kết luận thì đừng có kết luận. Thứ hai là hẹp hòi, không rõ ai lấy cắp phải xin nhà trường và ban quản lý kí túc không kết tội một ai cả.

Ông H thì cặn bã rồi, bàn đến bẩn bài viết.

Ông S nên xin lỗi cha mẹ và các trưởng bối trong họ, vì vác cái mặt đội án oan về làm nhục gia đình và dòng họ, sau đó tự sát, chôn ngoài đê không được chôn phía trong. Bao giờ rửa rạch oan tình thì chuyển vào phía trong đê.

Thanked by 3 Members:

#14 PMK

    Kiền viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1538 Bài viết:
  • 1686 thanks

Gửi vào 25/12/2011 - 16:15

Tôi không tán thành phương án nêu trên.

Thứ nhất, tự sát là hành vi không hay ho gì, đầu tóc da thịt ... mọi thứ cha mẹ ban cho, muốn tự sát là tự sát hay sao?

Thứ hai, chết đi có đền bù lại được lỗi lầm đã gây ra hay không? Đặc biệt nếu cụ S tự sát thì những người đã từng không tin cụ, nhất là cụ H sẽ ăn năn hối hận cắn rứt biết chừng nào? Cụ S mà tự sát chết đi, rồi lại còn phải chôn ngoài đê, sau này được rửa án oan, cha mẹ họ hàng cụ có phải là sẽ tự trách mình biết mấy hay không? Hay lúc đó họ lại nên rút đao tự sát để chuộc lại lỗi lầm của mình, thành ra một thảm kịch domino?

Thứ ba, kết cục cuối cùng là kết cục có hậu, cụ S đã tha thứ cho tất cả mọi người, mọi người đang vui vẻ hạnh phúc, tự dưng đề nghị người ta nên tự sát, rõ hay...

#15 PMK

    Kiền viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPip
  • 1538 Bài viết:
  • 1686 thanks

Gửi vào 25/12/2011 - 16:18

Quên, không phải rõ hay mà là rõ hâm.






Similar Topics Collapse

1 người đang đọc chủ đề này

0 Hội viên, 1 khách, 0 Hội viên ẩn


Liên kết nhanh

 Tử Vi |  Tử Bình |  Kinh Dịch |  Quái Tượng Huyền Cơ |  Mai Hoa Dịch Số |  Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Địa Lý Phong Thủy |  Thái Ất - Lục Nhâm - Độn Giáp |  Bát Tự Hà Lạc |  Nhân Tướng Học |  Mệnh Lý Tổng Quát |  Bói Bài - Đoán Điềm - Giải Mộng - Số |  Khoa Học Huyền Bí |  Y Học Thường Thức |  Văn Hoá - Phong Tục - Tín Ngưỡng Dân Gian |  Thiên Văn - Lịch Pháp |  Tử Vi Nghiệm Lý |  TẠP CHÍ KHOA HỌC HUYỀN BÍ TRƯỚC 1975 |
 Coi Tử Vi |  Coi Tử Bình - Tứ Trụ |  Coi Bát Tự Hà Lạc |  Coi Địa Lý Phong Thủy |  Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Coi Nhân Tướng Mệnh |  Nhờ Coi Quẻ |  Nhờ Coi Ngày |
 Bảo Trợ & Hoạt Động |  Thông Báo |  Báo Tin |  Liên Lạc Ban Điều Hành |  Góp Ý |
 Ghi Danh Học |  Lớp Học Tử Vi Đẩu Số |  Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý |  Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở |  Sách Dịch Lý |  Sách Tử Vi |  Sách Tướng Học |  Sách Phong Thuỷ |  Sách Tam Thức |  Sách Tử Bình - Bát Tự |  Sách Huyền Thuật |
 Linh Tinh |  Gặp Gỡ - Giao Lưu |  Giải Trí |  Vườn Thơ |  Vài Dòng Tản Mạn... |  Nguồn Sống Tươi Đẹp |  Trưng bày - Giới thiệu |  

Trình ứng dụng hỗ trợ:   An Sao Tử Vi  An Sao Tử Vi - Lấy Lá Số Tử Vi |   Quỷ Cốc Toán Mệnh  Quỷ Cốc Toán Mệnh |   Tử Bình Tứ Trụ  Tử Bình Tứ Trụ - Lá số tử bình & Luận giải cơ bản |   Quẻ Mai Hoa Dịch Số  Quẻ Mai Hoa Dịch Số |   Bát Tự Hà Lạc  Bát Tự Hà Lạc |   Thái Ât Thần Số  Thái Ât Thần Số |   Căn Duyên Tiền Định  Căn Duyên Tiền Định |   Cao Ly Đầu Hình  Cao Ly Đầu Hình |   Âm Lịch  Âm Lịch |   Xem Ngày  Xem Ngày |   Lịch Vạn Niên  Lịch Vạn Niên |   So Tuổi Vợ Chồng  So Tuổi Vợ Chồng |   Bát Trạch  Bát Trạch |