Jump to content

Advertisements




Chuyện đời vớ vẩn


10 replies to this topic

#1 AnKhoa

    Pro Member

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPipPipPipPip
  • 6696 posts
  • 15446 thanks

Posted 30/10/2013 - 10:20

Vớ vẩn nhưng là chuyện đời.

Trích bài báo nói về "Chuyện đời vớ vẩn", Nguyễn Quang Lập.

Đó là những câu chuyện đời mà tác giả gọi là vớ vẩn. Gọi là vớ vẩn chứ không phải coi là vớ vẩn. Vì đời sống là sống đời thật. Vì mỗi người chỉ có một cuộc đời và chỉ sống có một lần. Và vì dẫu có được sống mãi thì con người cũng không sao hiểu thấu và cắt nghĩa được cái sống của mình tại sao lại thế. Thật trịnh trọng và nghiêm trọng từng khoảnh khắc sống vụt qua, từng cuộc đời trôi qua. Ở cái thì hiện tại, mọi sự dường như đều có ý nghĩa. Chỉ khi lùi vào quá khứ, nhiều cái ý nghĩa chợt vớ vẩn. Để rồi ai nửa đời hay cuối đời nhìn lại đều có chung tâm trạng của nhà thi sĩ Vũ Hoàng Chương thốt lên câu hỏi ngẩn ngơ “Ta đã làm chi đời ta?”.

Có phải thế là vớ vẩn không, cuộc đời ta sống?
Có phải vớ vẩn thế mới là cuộc đời ta sống?

“Khi đó mình không khóc, mình nhớ như in khi đó mình không khóc”. Nước mắt không rơi hồi nhỏ không phải vì trẻ con chưa sống nhiều chưa hiểu đời, càng chưa biết cái chết là điều khủng khiếp nhất đối với con người. Nhưng tôi tin, người đàn ông Nguyễn Quang Lập bây giờ đã khóc cho cô bé Hà ngày đó khi viết lại chi tiết ấy, khóc cho một lứa bạn bè tuổi thơ, khóc cả cho mình. Những câu chuyện về quãng đời tuổi nhỏ ở vùng quê Ba Đồn bên dòng sông Gianh là phần nổi trội nhất trong tập sách này. Ở đó có những phận đời, kiếp người tuổi nhỏ tuổi lớn mà cậu bé Nguyễn Quang Lập đã thấy, đã chứng kiến rồi sau bao tháng năm lăn lộn trên đường đời giờ họ hiện về trong miền tâm tưởng của nhà văn Nguyễn Quang Lập để được hiện hình lên câu chữ.

Thế mà vớ vẩn thật sao? - Tôi theo dòng suy luận của mình như hỏi thầm Lập khi đọc những dòng viết của bạn mình.

Vớ vẩn tất! - Tôi như nghe Lập thầm đáp lại từ những con chữ. Ai biết được mình sẽ sống như thế, sẽ trở thành như thế. Ai biết được mình sẽ thấy những to tát, nhăng nhố của đời như thế. Ai biết được sao số phận mỗi người một khác, đời người dài ngắn khác nhau, sướng khổ khác nhau, vinh nhục khác nhau như thế. Ai biết được người lành người tốt thì khổ, người cơ hội xảo trá thì sướng. Cứ như tất cả đều là trò chơi của ngẫu nhiên, định mệnh. Thế không phải là vớ vẩn à! Nhưng xuyên suốt toàn bộ những thứ vớ vẩn đó có một cái không vớ vẩn: đó là nỗi buồn người, mày ạ. Chao ôi, sống cuộc đời là buồn. Nhưng không buồn sao gọi là người.

Thanked by 2 Members:

#2 JavaC

    Hội viên

  • Hội Viên TVLS
  • Pip
  • 394 posts
  • 345 thanks

Posted 30/10/2013 - 11:19

AnKhoa à
mọi thứ là vớ vấn nhwung đừng coi là vớ vấn. vì nếu coi là vớ vẩn nó sẽ là vớ vẩn
Cậu khoẻ không?? vợ con gì chưa?

Edited by JavaC, 30/10/2013 - 11:20.


Thanked by 1 Member:

#3 AnKhoa

    Pro Member

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPipPipPipPip
  • 6696 posts
  • 15446 thanks

Posted 30/10/2013 - 11:33

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

JavaC, on 30/10/2013 - 11:19, said:

AnKhoa à mọi thứ là vớ vấn nhwung đừng coi là vớ vấn. vì nếu coi là vớ vẩn nó sẽ là vớ vẩn Cậu khoẻ không?? vợ con gì chưa?

Hì, thì đúng là vậy mà.

Trích dẫn

Gọi là vớ vẩn chứ không phải coi là vớ vẩn.


Thanked by 1 Member:

#4 AnKhoa

    Pro Member

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPipPipPipPip
  • 6696 posts
  • 15446 thanks

Posted 31/10/2013 - 23:02

Ném đá

(Trích Cái cười của thánh nhân, Thu Giang Nguyễn Duy Cần)

Jesus đang giảng đạo giữa đám đông..., bỗng có nhiều nhà trí thức và tu sĩ lôi đến một dâm phụ bắt tại trận. Sau khi ném người đàn bà tội lỗi ấy giữa đám đông, họ nói với Jesus:

- Thư ông, mụ gian phụ này đã bị bắt quả tang trong khi phạm tội. Theo luật Moise thì phải bị ném đá. Vậy ông nghĩ thế nào ?

Jesus không nói gì cả, lấy ngón tay viết trên cát: Bọn giả dối !

Nhưng bọn ấy cứ chất vẫn mãi ... Jesus không thể làm thinh được nữa, bèn ngước mặt lên, nói:

- Trong tất cả mọi người ở đây, ai là người chưa từng làm tội lỗi có quyền ném viên đá đầu tiên!

Khi nghe lời phán ấy, dân chúng bắt đầu tản lần từng người một. Sau cùng chỉ còn có Jesus và người đàn bà tội lỗi giữa công trường mà thôi. Jesus bèn hỏi người đàn bà:

- Những kẻ tố cáo đi đâu cả rồi? Không một ai lên án ngươi cả sao?

Người đàn bà thưa:

- Không ạ!

Jesus nói:

- Ta cũng vậy! Thôi về đi.

-------------------

Lời bàn:

U mặc tế nhị làm sao câu nói bất ngờ của Jesus !

Người ta thường quan niệm rằng người đạo đức là người rất ghét người tội lỗi. Càng ghét tội lỗi bao nhiêu, càng hằn học đối với tội lỗi bao nhiêu càng tỏ ra mình là người đạo đức bấy nhiêu. Dân chúng tin rằng Jesus là người đạo đức rất cao, phen này mụ gái dâm loàn kia phải một phen điêu đứng.

Bất ngờ thay, Jesus lại bênh vực dâm phụ bằng cách không lên án, còn trở lại lên án tất cả: "Ai là người chưa từng làm tội lỗi có quyền ném viên đá đầu tiên."

Trong bài văn không thấy nói ai là người đầu tiên đã bỏ ra đi, nhưng chắc chắn những kẻ đầu tiên đã bỏ ra đi là những cụ già, nhất là những cụ già đầu bạc như thúng bông, thứ đến là những nhà trí thức tài cao học rộng, rồi các vị tu sĩ đạo mạo nghiêm trang mà trước đây đã hằn học lên án tử hình người đàn bà dâm dật này ...

Nhưng, biết tự xét và dám tự nhận là mình đã từng làm điều tội lỗi và có đủ liêm sỉ ra đi không dám gian dối ném viên đá đầu tiên, kể ra cái xã hội mà Jesus cho là giả dối ấy vẫn còn là một xã hội hết sức lương thiện rồi! Đáng yêu không biết chừng nào ! Nếu trường hợp trên đây mà xảy ra trong cái xã hội "quá đạo đức" của chúng ta hiện nay, khó cho người đàn bà này tránh khỏi cái nạn bị ném đá mà chết. Nhưng lại chết chính vì những viên đã đầu tiên của những kẻ nhiều tội lỗi nhất. Đọc các tờ báo hàng ngày, nhất là các tờ báo hoạt kê, ta sẽ thấy rõ chính những kẻ bê bối và tối lỗi nhất lại hằn học nhất đối với những người tội lỗi mà họ khám phá ra được.

-------------------

Thu Giang Nguyễn Duy Cần đã chỉ ra một "căn bệnh" của xã hội:

Người ta thường quan niệm rằng người đạo đức là người rất ghét người tội lỗi. Càng ghét tội lỗi bao nhiêu, càng hằn học đối với tội lỗi bao nhiêu càng tỏ ra mình là người đạo đức bấy nhiêu.

Thanked by 2 Members:

#5 AnKhoa

    Pro Member

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPipPipPipPip
  • 6696 posts
  • 15446 thanks

Posted 01/11/2013 - 22:45

Topic này chỉ bàn vềnhững chuyện "vớ vẩn". Như sau đây là 1 chuyện:

-------------------

Anh Mù Tự Phụ

Có một người kia sinh ra là đã bị mù.

Sống trong một gian phòng, nhưng bởi anh không thấy gì cả, nên anh phủ nhận tất cả những gì người chung quanh quả quyết là có: "Tôi không tin, vì tôi không thấy"

Một vị lương y đem lòng thương hại, đi tìm cho ra một thứ linh dược trên Hy Mã Lạp Sơn về trị lành bệnh, anh ta sung sướng tự phụ bảo: Giờ đây tôi thấy được tất cả sự thật chung quanh tôi rồi!

Nhưng, có kẻ bảo với anh ta: Bạn ôi! Bạn chỉ thấy được những vật chung quanh bạn trong căn phòng này thôi: Có là bao. Ngoài kia, người ta còn thấy được mặt trời, mắt trăng cùng các vị tinh tú hằng hà đa số. Còn biết bao vật xấu, đẹp, lộng lẫy màu sắc huy hoàng mà bạn chưa thấy.

Anh chàng không tin. "Làm gì có được những cái đó! Tôi chưa thấy những cái đó. Cái gì có thể thấy được, tôi đã thấy tất cả rồi"

Một vị y sĩ khác bèn lên tận núi cao gặp được sơn thần chỉ cho một thứ linh dược khác đem về giúp cho anh ấy được cặp mắt sáng hơn và thấy xa hơn những vật chung quanh trong căn phòng của anh.

Bấy giờ, anh ta thấy được mặt trời, mắt trăng, các vì tinh tú trên không trung, mừng quá, và lòng tự phụ tự đắc lại tăng thêm. "Trước đây tôi không tin, nhưng bây giờ tôi thấy, tôi tin. Như thế, giờ đây không còn có gì mà tôi chẳng thấy chẳng biết. Đâu còn ai hơn tôi được nữa!"

Nhưng, lại có một hiền giả có cặp mắt thần, bảo với anh ta: "Cậu ơi! Cậu vừa hết mù, nhưng cậu vẫn chưa biết gì cả. Tại sao quá tự phụ như thế? Cũng như khi cậu ở trong phòng và tầm con mắt cậu không vượt khỏi bốn bức tường, cậu không tin có vật gì ngoài căn phòng của cậu. Giờ đây, tầm mắt cậu vượt khỏi bốn bức tường, thấy được nhiều vật xa hơn, nhưng với chừng mực của tầm mắt và lỗ tai của cậu, cậu làm gì biết có những vật ngoài ngàn dặm mà tai mắt cậu không làm sao mà nghe thấy được. Cậu có thấy những nguyên nhân nào đã cấu tạo ra cậu khi cậu còn nằm trong bào thai của mẹ cậu chăng? Ngoài cái vũ trụ nhỏ bé mà cậu đang sống đây, còn không biết bao nhiêu vũ trụ khác vô cùng to lớn và nhiều không thể kể như cát ở sông Hằng. Tại sao cậu dám tự phụ bảo rằng: Tôi thấy cả, tôi biết cả? Cậu vẫn còn là một anh mù, cậu vẫn còn là lấy tối làm sáng lấy sáng làm tối".

Lời bàn:

Bài văn u mặc này không biết muốn nhắm ai?

Chừng như câu nói tự tôn tự đại này: "Tôi không tin, bởi tôi thấy" dường như muốn nhắm với những nhà khoa học Tây phương nhất là với những kẻ "học mót" cái học chủ yếu là của Tây phương.

Một nhà khoa học về nguyên tử lực hiện đại đã long trọng tuyên bố: "Chính cái vô hình chỉ huy những cái hữu hình". Thật là một nhát búa trên đầu những nhà khoa học tay con vẫn còn luôn luôn ngạo nghễ chê những gì họ không thấy được đều là dị đoan mê tín cả. Nhà vật lý học Robert a. Milikan nói về một nhà thiên văn học ngày nay là Sir Jomes Jeans mà ý kiến về những lẽ huyền bí Vũ Trụ thường nghịch hẳn nhau, ông nói: "Có điều mà hai chúng tôi hết sức biết rõ một cách chắc chắn, là về điểm này, chúng tôi không ai biết gì cả".

Sự hiểu biết của con người càng thiển cận bao nhiêu lại càng làm cho con người càng tự đắc bấy nhiêu. Trái lại, sự hiểu biết con người càng rộng rãi bao nhiêu làm cho con người càng khiêm tốn bấy nhiêu, như lời nói này của Socrate: "Điều mà tôi biết rõ nhất, là tôi không biết gì cả".

Khoa học càng ngày càng tăng tiến, sẽ giúp cho chúng thấy rõ chúng ta cả thảy đều là những anh mù tự phụ này.

Lời khuyên dạy của hiền giả trên đây mới nghe tưởng chừng như lời nói của các nhà đại bác học của khoa nguyên tử học ngày nay rằng vật chất và tinh thần là một.

Ý nghĩa thâm diệu của bài văn này còn đi xa hơn nữa những gì đã bàn ở trên. Nó còn muốn nói đến cái mà nhà Phật gọi là "vạn cảnh giai không". Cái cười của Thánh Nhân quả là rất thâm trầm!

#6 AnKhoa

    Pro Member

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPipPipPipPip
  • 6696 posts
  • 15446 thanks

Posted 09/11/2013 - 10:36

Thế giới ảo đã tạo ra 'sinh mạng thứ hai' cho con người

Hai sinh mạng, một con người

Trong "Câu chuyện kỳ lạ về bác sỹ Jekyll và ông Hyde", độc giả có thể thấy chính mình trong nhân vật của câu chuyện, tuy một mà hai. Ban ngày, nhân vật đó có thể là người được trọng vọng như bác sỹ Jekyll. Ban đêm, đại diện cho sự xấu xa trong bản tính của con người, trong hình hài ông Hyde, được dịp trỗi dậy tung hoành.

Những thể nghiệm bản ngã khác nhau trong thời đại internet, dường như phản ánh câu chuyện đã trở nên cổ điển về Jekyll và Hyde. Chỉ khác rằng, nếu ngày xưa gã Hyde kia chỉ dám len lén ra ngoài vào ban đêm, thì ngày nay, gã đã có thể xuất hiện ở bất kỳ nơi đâu, bất kể thời gian, với thân phận được giấu kín trên các trang mạng. Ở đó, một người đàn ông đạo mạo có thể là một gã "chăn rau sạch". Một hot girl xinh xẻo mặt búng ra sữa rất có thể đang thản nhiên "phây" chuyện mình chửi bới người thân hay thày cô giáo.

Xét cho cùng, con người vẫn là chính họ, dù những khuôn mặt ảo được dựng lên có biểu hiện khác nhau trên thế giới mạng. Có điều, thế giới ấy mở ra khả năng kích thích những bản ngã đối lập tiến tới những đỉnh cực đoan mà không phải ai cũng có khả năng chế ngự chúng. Khi sống lâu trong một môi trường đầy nhu cầu và bản năng, cho phép mình làm những điều mình không dám nói và làm ngoài đời thực, ai biết được một ngày kia "sinh mạng thứ hai" sẽ nổi lên chiếm phần lớn nhất trong con người của sinh mạng thứ nhất.

NGUYÊN ANH (THỜI BÁO KINH TẾ SÀI GÒN)

Thanked by 1 Member:

#7 AnKhoa

    Pro Member

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPipPipPipPip
  • 6696 posts
  • 15446 thanks

Posted 09/11/2013 - 10:55

Mục tiêu của báo chí là cung cấp thông tin đa chiều, nhưng cái mong muốn "cuốn hút" người đọc, đã làm cho sự khách quan của báo chí bị giảm đi nhiều.

Và người đọc báo thời online, vốn đã quen với việc "lướt web" và "muốn có kết quả ngay tức thì", nên dễ có những nhận định và kết luận hời hợt về một vấn đề.

Cho nên, cái Input đóng vai trò lớn trong Output. Nhưng, về cơ bản, rất ít tri thức thực sự được hình thành chỉ đơn giản qua nghe và đọc.

Thực ra, đó chỉ là truyện nhỏ. Nó chỉ lớn lên khi người ta muốn nhân rộng cái nhận định của mình, bằng cách "tụ tập", "bàn tán" linh tinh... hình thành nên những cái là "dư luận". Đối với phần đa con người thì "dư luận" có sức hủy diệt khá lớn, nó phụ thuộc vào số lượng đám đông ra sao.

Trong 100 người hay tụ tập bàn tán, không thể tìm được hơn 10 người thực sự sâu sắc hiểu vấn đề, nếu có thì hoặc là họ sẽ im lặng, hoặc là họ sẽ bị đào thải.

Cho nên, ở đâu có đám đông, ở đó chỉ có những chuyện nhảm nhí mới tồn tại được.

Thanked by 2 Members:

#8 Vô Danh Thiên Địa

    Ly viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPip
  • 3526 posts
  • 5105 thanks

Posted 09/11/2013 - 23:30

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

ankhoa, on 09/11/2013 - 10:55, said:

Mục tiêu của báo chí là cung cấp thông tin đa chiều, nhưng cái mong muốn "cuốn hút" người đọc, đã làm cho sự khách quan của báo chí bị giảm đi nhiều.

Và người đọc báo thời online, vốn đã quen với việc "lướt web" và "muốn có kết quả ngay tức thì", nên dễ có những nhận định và kết luận hời hợt về một vấn đề.

Cho nên, cái Input đóng vai trò lớn trong Output. Nhưng, về cơ bản, rất ít tri thức thực sự được hình thành chỉ đơn giản qua nghe và đọc.

Thực ra, đó chỉ là truyện nhỏ. Nó chỉ lớn lên khi người ta muốn nhân rộng cái nhận định của mình, bằng cách "tụ tập", "bàn tán" linh tinh... hình thành nên những cái là "dư luận". Đối với phần đa con người thì "dư luận" có sức hủy diệt khá lớn, nó phụ thuộc vào số lượng đám đông ra sao.

Trong 100 người hay tụ tập bàn tán, không thể tìm được hơn 10 người thực sự sâu sắc hiểu vấn đề, nếu có thì hoặc là họ sẽ im lặng, hoặc là họ sẽ bị đào thải.

Cho nên, ở đâu có đám đông, ở đó chỉ có những chuyện nhảm nhí mới tồn tại được.

Cái này còn tuỳ vào báo chí và đám đông đó thuộc xã hội và tầng lớp nào. Cuốn sách hay tờ báo bạn chọn đọc nói lên bạn thuộc tầng lớp nào . Báo Chí trung thực hay viết theo chỉ đạo của thế lực ( quyền + tiền) nói lên xã hội đó như thế nào .

Thanked by 1 Member:

#9 HoaManLau

    Hội viên

  • Hội Viên mới
  • Pip
  • 370 posts
  • 745 thanks

Posted 10/11/2013 - 00:29

Trung thực hay không vốn không quan trọng, vì tôi không tin báo chí lắm
Mà tờ báo nào càng đông người quan tâm thì tờ báo đó sẽ dần trở nên nhảm nhí

Cũng giống như khi mọi con mắt đổ dồn vào tờ báo chứng khoán thì lúc đó ta cần phải tìm một tờ báo khác
(năm 2007 bà bán trà đá cũng cầm trong tay một tờ báo ck, anh tài xế taxi cũng phân tích ck như chuyên gia còn tôi thì lại đang làm programmer)

Thanked by 1 Member:

#10 Vô Danh Thiên Địa

    Ly viên

  • Hội Viên TVLS
  • PipPipPipPipPip
  • 3526 posts
  • 5105 thanks

Posted 10/11/2013 - 02:55

Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

HoaManLau, on 10/11/2013 - 00:29, said:

Trung thực hay không vốn không quan trọng, vì tôi không tin báo chí lắm
Mà tờ báo nào càng đông người quan tâm thì tờ báo đó sẽ dần trở nên nhảm nhí

Cũng giống như khi mọi con mắt đổ dồn vào tờ báo chứng khoán thì lúc đó ta cần phải tìm một tờ báo khác
(năm 2007 bà bán trà đá cũng cầm trong tay một tờ báo ck, anh tài xế taxi cũng phân tích ck như chuyên gia còn tôi thì lại đang làm programmer)

Báo Chí mà không trung thực thì sẽ dẩn đến suy nghĩ như trên thôi . Tốn thì giờ đọc nó mà thôi trừ phi đọc giải trí .
Vấn đề chứng khoáng phải hiểu qui luật của cung cầu. Họ không "cook" accounting và trung thực thì giá của nó vẩn sẽ phồng to khi ai cũng muốn mua nó và trở nên overprice, những người thích chơi theo "hot stock" không hiểu điều này thì chỉ cầu may nhảy vào nhảy ra đúng lúc, trể thì sạt nghiệp chẳng phải vì báo tài chính cho tin rổm không trung thực .

#11 CopyPaste

    Hội viên

  • Hội Viên mới
  • Pip
  • 273 posts
  • 1001 thanks
  • LocationRừng Rậm

Posted 14/11/2013 - 22:06

Bác nào có lá số của nhân vật chính trong câu chuyện này không ?

Tôi thèm khát đàn ông, có gì sai đâu?
Thứ Năm, 14/11/2013 08:41 (GMT + 7)


Quá tam ba bận rồi, cầu xin đừng có lần thứ tư... Hồi trước người ta nói tuổi Ngọ lận đận, tôi không tin. Bây giờ thì tôi đã biết vì sao suốt ngày tôi cứ lồng lên, khổ sở vì đàn ông như vậy...


Vui lòng Đăng nhập hoặc Đăng ký hội viên để đọc nội dung đã ẩn

Ảnh minh họa từ internet



Chửa hoang thì đã sao? Điều đó chỉ nói lên rằng phía sau người đàn bà và đứa con trong bụng cô ta là một gã đàn ông vô trách nhiệm, hèn mạt. “Cô đừng có mơ. Định lấy cái bầu ra để bắt chúng tôi làm con tin à? Xin lỗi nghen, tôi mà nói một tiếng, người ta còng đầu mấy mẹ con cô vì cái tội tống tiền người lương thiện”. Mẹ Vinh đã nói như vậy khi tôi muối mặt đến gặp bà.

Năm đó tôi 17 tuổi và đang học lớp 11. Sau khi ba tôi làm ăn thất bại, bị tai biến nằm một chỗ thì gia đình tôi lụn bại. Mẹ và các anh chị tôi phải ra đường làm đủ thứ công việc để kiếm miếng ăn. Chỉ có tôi là còn được tới trường. Nhưng thử hỏi, làm sao tôi có thể yên tâm học hành khi ngày ngày thấy người cha bệnh tật nằm bất động như một cái xác chết? Làm sao tôi có thể yên tâm đến trường khi ngày đói nhiều hơn bữa no? Làm sao tôi có thể yên tâm đến trường khi sự khốn khó vây quanh không phút giây nào rời bỏ?...

Tôi gặp Vinh lúc đó. Thật
sự tôi cũng không biết tình yêu là gì. Điều tôi thấy rõ nhất là có Vinh tôi được ăn ngon, mặc đẹp; cha mẹ và các anh chị của tôi cũng được no đủ hơn bằng sự cung phụng của gã công tử con giám đốc một công ty XNK nổi tiếng. Tất nhiên, tôi cũng phải cho lại anh ta một thứ gì để “có qua có lại mới toại lòng nhau”.

Và cái thứ tôi có, còn gì khác hơn tấm thân trinh trắng của một cô gái đang độ xuân thì? Tôi cho Vinh nhưng tôi cũng cảm thấy sung sướng vì điều đó thì cũng không thể nói là thiệt thòi. Thoạt đầu là mỗi tuần tôi xin nghỉ học một ngày để theo Vinh ra Long Hải, Vũng Tàu; có khi không đi đâu cả mà ở ngay Sài Gòn. Vinh thuê một khách sạn ở ngoại thành và giam tôi ở đó suốt đêm ngày.

Dần dần, mỗi tuần hai ngày. Điều bận tâm duy nhất của tôi lúc đó là vắt óc để nghỉ ra lý do xin nghỉ học. Nhưng trí óc của con người ta đâu phải vô hạn? Tôi nghĩ mãi không ra lý do, đành bỏ luôn, không xin phép. Kết quả là ban giám hiệu mời mẹ tôi vô. Mẹ tôi chỉ biết khóc chứ còn có thể nói được gì vì bà cũng biết những ngày tôi nghỉ học, tôi ở đâu, làm gì...

Giữa học kỳ hai năm lớp 11, tôi bị đuổi học. Có hề gì? Tôi bây giờ đã có xe máy xịn, quần áo đẹp, nhẫn kim cương lấp lóa trên tay. Tôi đã quen với những bữa ăn ê hề thịt cá. Như vậy thì cần gì cái mớ chữ nghĩa vớ vẩn ấy? Tôi đã có mọi thứ mà cần chi học hành. Hơn nữa, tôi cũng đã có thai với Vinh, muốn tiếp tục đi học cũng không được. Nhà trường đuổi tôi chính là làm ơn cho tôi.

“Anh đưa em về ra mắt ba mẹ xin phép cưới đi, nếu không mai mốt bụng to lên, mặc áo cưới không đẹp”- tôi bảo Vinh. Anh ta trợn mắt: “Cái gì? Phải bỏ đi chớ cưới xin gì? Mai anh đưa em vô Từ Dũ”. Tôi trừng mắt ngó Vinh: “Anh nói thiệt hay đùa vậy? Sao lại phá?”. Vinh nhăn mặt: “Bà già anh khó lắm, nếu biết có bầu trước, đời nào bả chịu cưới”.

Đúng là tôi đã sai lầm khi khai thật với bà là tôi đã có thai. Sau một hồi chửi mắng, bà vứt cho tôi cọc tiền: “Cầm lấy giải quyết cái của nợ đó đi”. Tôi vẫn cố vớt vát: “Thế... nếu con phá thai thì bác có cho tụi con cưới không?”. “Dứt khoát không. Cái thứ con gái, con đứa mới nứt mắt thấy trai đã tươm tướp, ai mà dám rước về?”- bà nói và tiếp tục dúi cọc tiền vào tay tôi. Tôi còn lẳng nhẳng chưa chịu về thì bà đã quát lên, đẩy tôi đi: “Về đi, đừng có ở đây làm ô uế nhà tôi”.

Thú thật, lúc đó tôi chỉ muốn đâm đầu vô đâu đó hoặc nhảy xuống con kênh Tham Lương đen ngòm để chết quách cho xong. Thế nhưng, chỉ nghĩ thôi chớ tôi làm gì có đủ gan để thực hiện.

Tôi đẻ non, thằng nhỏ chỉ có 2,3 ký, suốt ngày đau ốm vặt vẹo. Vinh chu cấp tiền nuôi con nhưng nhất quyết không cho khai sinh họ của anh ta. Chính vì vậy, thằng nhỏ mang họ mẹ. Nó lớn lên trong sự ghẻ lạnh của bên nội, sự cay đắng của nhà ngoại. Tôi muốn con lớn lên như một đứa trẻ bình thường nên quyết định dọn về Bảo Lộc sinh sống. Ở đó sẽ không có ai quấy rầy mẹ con tôi.

Thằng Tuấn 8 tuổi, tôi gặp Sỹ. Lần này tình yêu của tôi không còn bồng bột như xưa. Tôi đã có đủ lý trí để suy xét thiệt hơn. Tôi chọn Sỹ vì anh không câu nệ tôi đã một lần đò. Anh yêu tôi thật lòng và muốn cùng tôi chung sống suốt đời. Tôi theo anh về nhà ra mắt gia đình. Mẹ anh chê tôi “đàn bà con gái mà gò má cao quá”. Tuy vậy bà vẫn bằng lòng cho chúng tôi cưới nhau.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chúng tôi đã viết thiệp cưới và bắt đầu đi mời bạn bè. Thế nhưng, một trong những lần đi đó, Sỹ đã nhậu cùng bạn bè và bị lạc tay lái rơi xuống vực trên đường trở về. Trời ơi, sao số tôi khổ vậy? Mẹ anh ôm xác con gào lên: “Mẹ đã nói rồi mà không chịu nghe. Cái thứ đàn bà con gái gò má sát phu như vậy, lấy nó thì sớm muộn gì con cũng chết. Con ơi là con...”. Nhìn bà, tôi thấy lòng đau như xát muối.

Chôn cất Sỹ xong, tôi phát hiện mình đã có bầu. Âu đó cũng là số phận. Anh mất đi nhưng vẫn còn để lại cho tôi một kỷ vật quý giá, dù để sinh ra và nuôi nấng kỷ vật ấy, tôi đã bị không biết bao nhiêu điều tiếng.

Bây giờ, khi nỗi đau đã chìm vào dĩ vãng, hai đứa con tôi đã lớn thì tôi lại gặp Lân. Mối tình này đến rất nhanh, chỉ sau 3 lần chúng tôi gặp gỡ. Lân nói với tôi: “Chúng mình không còn trẻ nữa, kén chọn làm gì”. Rút kinh nghiệm hai lần trước, lần này tôi nhất quyết giữ gìn. Tôi bảo Lân nếu thật sự yêu và tôn trọng tôi thì hãy cố gắng chờ đến sau ngày cưới. Anh vui vẻ bằng lòng.

Hỡi ôi, sau ngày cưới và nhiều ngày nữa, tôi vẫn không được đón nhận niềm hạnh phúc vợ chồng. Nói ra thì có thể mọi người không tin và sẽ bảo, sao trên đời có người xui xẻo như vậy? Đúng là tôi xui xẻo khi lần này đã cố giữ gìn điều tốt đẹp nhất cho một người... không phải đàn ông. Anh bảo anh có bệnh và mong tôi thông cảm, giấu kín dùm.

Nếu như không có hai đứa con, có lẽ tôi chẳng thiết sống làm gì. Tôi không chịu nổi những ngày tháng bị giày vò bởi khát khao, ham muốn rất ư chính đáng của một người đàn bà. Tôi thèm khát đàn ông. Có gì sai đâu? Tất cả phụ nữ trên thế gian này đều thèm khát đàn ông kia mà!

Và bây giờ thì tôi lại phát hiện mình mang thai. Chủ nhân của cái bào thai là anh bạn đồng nghiệp. Chuyện của hai chúng tôi rất tốt đẹp, nếu không nói là tuyệt vời. Tôi nghĩ, nếu như anh không phải đã có một người vợ và hai đứa con thì mọi thứ sẽ tuyệt vời hơn.

Nhưng có sao đâu, tôi quen rồi. Mấy hôm trước vợ anh ta đến tìm tôi. Chị ta chỉ vào cái bụng đã lùm lùm đội áo của tôi xỉa xói: “Đồ chửa hoang, đồ đàn bà hư thúi”.

Tôi cười: “Chửa hoang thì đã sao?”. Rồi tôi gầm lên, nắm áo chị ta đẩy dúi dụi: “Cút đi! Về mà giữ chồng mày đi”. Chị ta vừa lùi, vừa chửi vang vọng cả xóm. Tôi mặc kệ.

Hôm sau vô công ty, tôi thấy mặt anh ta xanh như đít nhái thì biết ngay là đã bị con chằn cái hành hình. Hừm, cái lũ đàn ông, đúng là... Tôi gọi anh ta lại gần: “Anh không dính dáng gì tới cái bầu của tôi, nghe rõ chưa”. Tôi thấy mắt anh ta sáng lên.

Còn tôi thì bầm gan tím ruột. Trời ạ, lần này tôi lại mang tiếng chửa hoang... Quá tam ba bận rồi, cầu xin đừng có lần thứ tư... Hồi trước người ta nói tuổi Ngọ lận đận, tôi không tin. Bây giờ thì tôi đã biết vì sao suốt ngày tôi cứ lồng lên, khổ sở vì đàn ông như vậy...

Theo Người Lao động







Similar Topics Collapse

1 user(s) are reading this topic

0 members, 1 guests, 0 anonymous users


Liên kết nhanh

 Tử Vi |  Tử Bình |  Kinh Dịch |  Quái Tượng Huyền Cơ |  Mai Hoa Dịch Số |  Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Địa Lý Phong Thủy |  Thái Ất - Lục Nhâm - Độn Giáp |  Bát Tự Hà Lạc |  Nhân Tướng Học |  Mệnh Lý Tổng Quát |  Bói Bài - Đoán Điềm - Giải Mộng - Số |  Khoa Học Huyền Bí |  Y Học Thường Thức |  Văn Hoá - Phong Tục - Tín Ngưỡng Dân Gian |  Thiên Văn - Lịch Pháp |  Tử Vi Nghiệm Lý |  TẠP CHÍ KHOA HỌC HUYỀN BÍ TRƯỚC 1975 |
 Coi Tử Vi |  Coi Tử Bình - Tứ Trụ |  Coi Bát Tự Hà Lạc |  Coi Địa Lý Phong Thủy |  Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Coi Nhân Tướng Mệnh |  Nhờ Coi Quẻ |  Nhờ Coi Ngày |
 Bảo Trợ & Hoạt Động |  Thông Báo |  Báo Tin |  Liên Lạc Ban Điều Hành |  Góp Ý |
 Ghi Danh Học |  Lớp Học Tử Vi Đẩu Số |  Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý |  Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở |  Sách Dịch Lý |  Sách Tử Vi |  Sách Tướng Học |  Sách Phong Thuỷ |  Sách Tam Thức |  Sách Tử Bình - Bát Tự |  Sách Huyền Thuật |
 Linh Tinh |  Gặp Gỡ - Giao Lưu |  Giải Trí |  Vườn Thơ |  Vài Dòng Tản Mạn... |  Nguồn Sống Tươi Đẹp |  Trưng bày - Giới thiệu |  

Trình ứng dụng hỗ trợ:   An Sao Tử Vi  An Sao Tử Vi - Lấy Lá Số Tử Vi |   Quỷ Cốc Toán Mệnh  Quỷ Cốc Toán Mệnh |   Tử Bình Tứ Trụ  Tử Bình Tứ Trụ - Lá số tử bình & Luận giải cơ bản |   Quẻ Mai Hoa Dịch Số  Quẻ Mai Hoa Dịch Số |   Bát Tự Hà Lạc  Bát Tự Hà Lạc |   Thái Ât Thần Số  Thái Ât Thần Số |   Căn Duyên Tiền Định  Căn Duyên Tiền Định |   Cao Ly Đầu Hình  Cao Ly Đầu Hình |   Âm Lịch  Âm Lịch |   Xem Ngày  Xem Ngày |   Lịch Vạn Niên  Lịch Vạn Niên |   So Tuổi Vợ Chồng  So Tuổi Vợ Chồng |   Bát Trạch  Bát Trạch |