Gửi vào 01/11/2015 - 07:54
1: “Tâm” là trái tim bằng xương, bằng thịt (Phật giáo không để ý tới nghĩa này);
2. “Tâm” là thức (vijnàna) và theo một nghĩa nào đó, nó chính là ý thức thông thường của con người;
3. Không chỉ là ý thức, “Tâm” còn là toàn bộ thế giới bên trong, cái chủ quan, tâm hồn, tình cảm, ý đồ, tinh thần, tâm lý. “Tâm” không chỉ là lý mà còn là tình. Cái “Tâm” này chính là “manas”;
4. Ở góc độ “Tâm” là thức thứ tám, thì nó bao gồm cả tiềm thức,
5. “Tâm” còn là sự tổng hợp của tất cả cái “Tâm” theo nghĩa thứ hai, thứ ba, thứ tư;
6. Trong Phật giáo, “Tâm” còn là bản thể vũ trụ, đó chính là tâm thể, bản tâm, chân tâm.
Nguồn gốc của Phật pháp là tâm. Nguồn gốc của vũ trụ cũng là tâm.
Bản thể của tâm vô sở hữu tức là trống rỗng, vì trống rỗng nên gọi là Tánh Không, vì tánh không nên cùng khắp không gian thời gian. Cùng khắp không gian thì chẳng có khứ lai nên gọi là Như Lai, nghĩa là đúng như bản lai; cùng khắp thời gian thì không có gián đoạn sanh diệt nên gọi là Niết Bàn.
Ý truyền tải: Bản Tâm nếu đã là chân tâm, là Như Lai rồi thì làm gì có nhị nguyên nữa mà có lành, ác, thế nên "Lành, ác không đến từ
Bản Tâm" được.
Chúng ta đang nói về Đạo Dù dưới góc độ nào đi nữa thì câu chữ phải nên rõ ràng, xác thực để người đọc có thể phân biệt, nếu không sẽ gây nên sự hiểu nhầm tại hại.
Kính anh