Jump to content

Advertisements




CHUYỆN CỦA MỘT SỐ NGƯỜI ĐÃ ĐƯỢC CỤ NGÔ HÙNG DIỄN XEM TƯỚNG


76 replies to this topic

#46 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 13/11/2013 - 07:17

Ông Năm Quận Trưởng.

Hồi còn ở Hà Nội, ông Năm đến thăm Cụ Diễn cùng với hai người con trai.

Ông giới thiệu hai người con trai với Cụ, rồi xin Cụ cho biết về tương lai của hai người con này. Cụ bảo:

- Anh làm gì có con mà hỏi.

Ông Năm bẽn lẽn dẫn hai người con về. Hai người con theo ông là con riêng của bà vợ hai, mà ông nhận là con ông và giấu hết mọi người.

Hôm sau ông Năm trở lại gặp Cụ để xin lỗi và thuật chuyện cho Cụ nghe. Cụ khuyên nên cho hai cậu con riêng đi học xa không nên để ở nhà. Bà vợ hai không chịu. Ít lâu sau đó thì ông Năm bị Việt Minh ám sát chết. Đây là trường hợp "con khắc cha", dù là con riêng của vợ.

#47 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 13/11/2013 - 07:52

Con Bé Dung.

Một hôm Cụ đến nhà chơi, Cụ trông thấy con Dung đang chơi ở ngoài sân. Lúc dó con bé Dung mới độ muời lăm, mười sáu tuổi. Con bé học trường “Đầm” và rất xinh xắn, trắng trẻo. Nói chuyện với mấy người trong nhà một lúc, Cụ gọi:

- Cháu ơi! vào ông nói cái này.

Cụ nói với mẹ bé Dung:

- Con bé này sắp gặp một thằng người dong dỏng cao, da trắng mét, người trông như ống tre...Phải tránh xa thằng này. Nếu không thì cuộc đời khổ trăm bề, đời sống như ăn mày.

Quay sang mẹ bé Dung, Cụ nói:

- Thằng này giống như người ma, đi khập khễnh.

Không biết cháu có qua được không. Nửa năm sau thì Dung dẫn một thằng bạn trai về nhà chơi. Thằng bé tên Q. Cả nhà hoảng kinh vì thằng bé giống đúc người mà Cụ Diễn đã tả trước. Mọi người cố gắng khuyên răn cho cháu Dung quen cũng được nhưng phải tránh đừng để mang bầu, chứ không dám quyết liệt quá. Thế mà Dung vẫn mang bầu và bỏ nhà theo thằng bé đó luôn.

Khi gia đình di tản qua Mỹ năm 1975, thì Dung kẹt lại ở Sài Gòn. Suốt mấy chục năm Dung sống như ăn mày và khổ sở đủ điều. Mặc dầu có đứa em gái ở Mỹ gửi tiền về giúp đỡ, nhưng thằng Q. lấy hết đi bao gái. Bao nhiêu lần định bỏ thằng Q. nhưng đều không bỏ được, vì thằng chồng đe là bỏ nó, nó sẽ giết chết. Mãi đến năm 1995, Dung mới xa được thằng Q. vì nó có vợ khác.

Lúc đó con bé Dung trông tiều tụy, già nua như bà cụ trên sáu mươi tuổi vậy. Nhưng cũng như Cụ đã nói trước, là phải ngoài ba chục tuổi mới bỏ được thằng này, và sau khi bỏ thì sẽ gặp được một người bạn trai khác, trai tân ít tuổi hơn Dung cả chục tuổi, dáng đứng hơi ưỡn người ra, mắt sâu, da ngăm ngăm, không đen, không trắng.

Dung đã gặp được cậu này, tên H. và ít lâu sau thì lấy nhau. Hai đứa có được ba người con, hai gái, một trai. Chồng sau là một nhạc sĩ tây ban cầm nổi tiếng ở Sài Gòn. Mấy năm sau người em gái bảo lãnh cho đoàn tụ ở Mỹ. Sang tới Mỹ, Dung và hai đứa con gái đi làm “nail” luôn. Sau đó mua được hai tiệm “nail”.

Chồng thì đi đánh tây ban cầm cho các buổi họp mặt của Mỹ, cũng như trong cộng đồng Việt Nam. Cả gia đình Dung đều rất sùng đạo Phật, sùng đạo hơn bất cứ người nào trong gia đình. Đặc biệt thằng con trai chuyên vẽ ảnh Đức Phật, linh động đến độ ai cũng muốn thỉnh về để thờ.

Hiện nay thì vợ chồng và con cái của Dung sống rất đầy đủ, con cái đều học xong đại học. Một cái nợ phải trả hai mươi năm. Cả người chồng đầu và đứa con trai với anh này, đều nghiện ngập và chết thê thảm trong đói rách.

#48 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 13/11/2013 - 07:57

Nhân Duyên Tiền Định.

Bà Đức L. là một người chuyên môn thầu vé số rồi bán lại cho người bán lẻ. Mỗi tuần như vậy bà ta lời cả bao nhiêu triệu đồng. Dĩ nhiên là có chuyện chia chác với các "quan" trong Nha Kiến Thiết, nơi phát hành vé số và cho đấu thầu vé số.

Có lần làm ăn bị vỡ lở bà bị liên lụy. Bà chạy đến Cụ Diễn vấn nạn. Bà Đức L. đã quen Cụ Diễn từ ngày ở Hà Nội. Cụ bảo:

- Kỳ này bà khó thoát lắm. Nhưng có bị bắt thì 28 Tết cũng sẽ được tha về.

Cụ tiếp:

- Khi bà về rồi thì vào ngày mồng 1 hoặc mồng 2 Tết, sẽ có một người khách rất đặc biệt đến thăm bà. Người này cao lớn hơn ông Nguyễn cao Kỳ, đầu tròn như quả đu đủ, mắt to, trán có ba vết nhăn chạy ngang. Sau bà sẽ lấy người này. Đời sống vợ chồng rất hạnh phúc. Người đàn ông này rất tử tế và rất chiều chuộng vợ.

Bà Đức L. nghe vậy thì nghe, nhưng không quan tâm lắm. Bà rời Hà Nội từ năm 1954 và chồng bà thì kẹt lại ở Hà Nội. Bà đã năm mươi tuổi nên đâu còn nghĩ tới chuyện lấy ai. Nhưng đúng như Cụ nói, bà bị Công An bắt, ngày 28 Tết thì được tạm tha đợi ngày ra tòa.

ngày mồng hai Tết thì một ông ký giả tên Tô V. đến nhà gặp bà Đức L. để tìm hiểu về vụ vé số, để viết bài bênh bà Đức L. vì ai cũng biết bà bị kẹt giữa hai ba phe, thuộc các Bộ khác nhau trong Ủy Ban cho đấu thầu. Thế rồi hai người lấy nhau. Sống với nhau cho tới già. Ông Tô V. đã mất. Mỗi lần nói chuyện về ông Tô V. bà Đức L. vẫn còn xao xuyến lắm.

#49 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 15/11/2013 - 03:15

TÀI LIỆU CỦA ÔNG TRẦN VĂN HÀI Bút Hiệu Từ Thức.

Thị Trưởng Hà Nội Thẩm Hoàng Tín.

Ông Thị trưởng Hà Nội Thẩm Hoàng Tín gốc Triều Châu, Tầu. Bố mẹ đến lập nghiệp tại Hà Nội từ lâu. Tên khai sanh là Thẩm Tín. Thuở bé được sang Pháp du học, đậu bằng dược sĩ, trở về Việt Nam, ở Hà Nội hành nghề.

Có một cửa hàng bán thuốc tây tại phố cửa Nam, mang tên là tiệm thuốc cửa Nam. Sau này làm con nuôi cụ Hoàng trung Huân, thân sinh Bác sĩ Nha khoa Hoàng cơ Bình, Luật sư Hoàng cơ Thụy và Giáo sư Hoàng cơ Nghị, nên ông Thẩm Tín đổi tên là Thẩm hoàng Tín.

Ngoài nhà thuốc cửa Nam, Ông Thẩm hoàng Tín còn có phòng thí nghiệm, bào chế lớn và một cửa hàng thuốc tây nữa ở đường Đồng Khánh. Người vợ đầu tiên của ông Thẩm hoàng Tín là một người Tầu lai, có với nhau ba đứa con, rồi ly dị. Sau này ông lấy bà Thành, vợ góa của ông Huyện Thành. Sau khi lấy ông Thẩm hoàng Tín rồi bà mới đi học Dược tại trường Thuốc Hà Nội. Đậu Dược sĩ rồi thì bà trực tiếp trông nom các tiệm thuốc để ông Tín có thì giờ lo chính trị.

Ông Tín được bổ làm Thị trưởng Hà Nội. Ông có tiếng là liêm khiết, siêng năng. Làm Thị Trưởng nhưng không lĩnh lương. Ông Tín thích giao du với giới trí thức, chính trị. Ông có tham vọng muốn làm Thủ Hiến Bắc Việt, thay thế Thủ Hiến Nguyễn hữu Trí, người của Đại Việt quan lại.

Ông Tín ăn mặc rất chải chuốt, lúc nào cũng đúng mốt, áo quần toàn may bằng hàng đắt tiền, để râu mép kiểu Clark Gable (đại tài tử Mỹ). Đi ngoài phố thường chống ba-tong tuy mới chỉ bốn mươi tuổi, ăn nói từ tốn, đàng hoàng, khiêm nhường lắm. Anh em miền Nam ra Hà Nội, gặp ông Tín, đều gọi ông là “Monsieur Impeccable” (ông Không Chê Được!).

Ông Tín cũng rất thích xem tướng, số. Nghe nói thày nào hay ông đều xin mời về nhà, không kể tốn kém. Ông Tín chơi với tôi rất thân và đã từ lâu. Biết tôi có quen Cụ Diễn, ông Tín năn nỉ giúp ông mời Cụ Diễn về nhà chơi. Tôi có đưa Cụ Diễn đến nhà ông Tín mấy lần, giới thiệu cho hai bên biết nhau. Ông Tín tế nhị, không dám hỏi thẳng Cụ nhờ Cụ xem cho. Còn Cụ Diễn thì chỉ thỉnh thoảng nhìn ông Tín, nhưng chỉ nói bâng quơ chứ không nói gì tướng số cả.

Có một lần khi ra về, tôi mạnh dạn hỏi Cụ xem Cụ đã xem cho ông Tín kỹ chưa và ông Tín có làm “to” được không? Chẳng hạn như làm Thủ Hiến Bắc Việt, Bộ Trưởng hay Thủ Tướng? Cụ Diễn chỉ cười và thủng thẳng nói:

- Tôi chưa xem kỹ, phải đợi xem lại kỹ thì mới dám nói.

Một buổi nhân dịp Tết Trung Thu, chúng tôi ăn cơm chiều xong, thì rủ nhau đến nhà ông Tín lên sân thượng ăn bánh Trung Thu, uống trà sen, ngắm trăng rằm. Bữa đó có tới hai chục khách khứa, bạn bè. Trong đó có Kỹ sư Lê văn Ngọ, thi sĩ Huy Kinh, Luật sư Nguyễn văn Huyền. Khoảng mười giờ đêm thì bà Tín về và lên tham dự ăn bánh, ngắm trăng với chúng tôi.

Một lúc sau, bà Tín thưa với Cụ là bà muốn xin Cụ dạy cho vài điều. Bà xin Cụ cứ nói thẳng cho, lành dữ thế nào cũng xin Cụ dạy cho. Mọi người phụ họa năn nỉ Cụ hộ bà Tín. Cụ ngập ngừng mãi, rồi thong thả nói:

- Bà Thị Trưởng dạy, tôi xin vâng lời, nhưng tôi xin nói trước, tôi không phải là người xem tướng số chuyên nghiệp đâu. Lúc rảnh rỗi có nghiên cứu, rồi học hỏi với bạn bè, biết lõm bõm vài ba câu. Nếu có điều gì sai thì xin bà Thị Trưởng và quí vị thứ lỗi cho. Nói xong Cụ nhìn bà Thị Trưởng một lần nữa rất nhanh, rồi nói: Bà có số vượng phu ích tử, có tay làm giàu...chỉ có cái là cao số, có lấy chồng thì rồi cũng phải qua cầu lần nữa. (Bà đã lấy ông Huyện Thành và đã góa).

Nghe vậy bà hỏi Cụ là bà và ông Tín có ăn đời ở kiếp với nhau không? Cụ bảo:

- Tất nhiên là ông bà sống với nhau rất hạnh phúc, giàu có, danh giá...con cái thành đạt hết. Nhưng bà sẽ đi trước ông mặc dù ông lớn tuổi hơn bà. Nói là đi trước, nhưng cũng phải ở tuổi sáu chục. Số là như vậy, nhưng chắc gì tôi đã nói trúng. Bà cứ chăm giữ gìn sức khỏe, không nên làm việc quá sức, không nên lo nghĩ nhiều, việc gì phải đến sẽ đến. Ăn ở hiền lành, làm phước thiện, bố thí, thì tăng thọ. Đức năng thắng số.

Cụ Diễn nói đến đây thì ngừng, không nói thêm câu nào nữa. Ông Tín không di tản vào Nam khi Hiệp Định Giơ-neo ký kết. Sau khi Việt Minh vào Hà Nội, ông Tín bị liệt vào loại trí thức phản động và bị đưa đi cải tạo, sau đó cũng được thả về và cho dạy học ở đại học Y Dược Hà Nội. Khi ông Tín đi học tập, bà Tín ở nhà lo, buồn và đương đầu với nhiều chuyện nên phát bệnh tim và qua đời.

Lúc đó bà chưa tới sáu mươi tuổi, như Cụ Diễn đã dạy trước. Hôm ăn bánh ngắm trăng Cụ không xem cho ai nữa. Ông Tín nể Cụ nên cũng không dám ngỏ lời xin Cụ xem. Tuy nhiên lúc về khi ra tới cửa thì Cụ nói với ông Tín:

- Lần sau, nếu có dịp gặp lại, tôi sẽ xin cố gắng xem cho ông Thị Trưởng. Được biết, ông Tín sau khi học tập về ít lâu thì lấy một bà thứ ba nữa.

Thanked by 4 Members:

#50 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 15/11/2013 - 03:21

Chừng hơn một tháng sau ngày ăn bánh ngắm trăng, chúng tôi lại có dịp đến chơi nhà ông Tín. Hôm đó là chiều Chủ nhật. Chúng tôi ngồi ở phòng khách, uống cà-phê. Qua một vài câu chuyện, Cụ Diễn bắt đầu nói:

- Bây giờ không có ai, không có bà nhà, tôi sẽ xem tướng cho ông Thị Trưởng, tôi sẽ nói thật, nếu có điều gì quá đáng xin ông thông cảm. Ông Thị Trưởng cao số lắm. Người vợ đầu nếu không bỏ sống thì cũng bỏ chết. Bà thứ nhất bỏ rồi, bà thứ hai không bỏ nhưng rồi cũng phải xa nhau, khi ông bà xa nhau thì bà sẽ qua đời vào khoảng sáu mươi tuổi. Ông Thị Trưởng sẽ lại có bà thứ ba. Bà này cao số lắm. Bà này cũng đã hai, ba đời chồng, ăn chơi, phá của. Bà này sống rất lâu và có tướng góa, nghĩa là ông Thị Trưởng sẽ chết trước bà thứ ba này.

Ông Thị Trưởng có tướng con Hạc vì người mảnh khảnh, xương nhỏ, nhìn có vẻ khô khan, dù ăn uống tẩm bổ ông cũng không thể nào béo được. Người tướng Hạc đa số là đi tu. nhưng ông thuộc Hạc phá giới. Hai ba vợ lại thêm một tá nhân tình. Sau này Hạc sẽ không bay ngang trời nữa mà sẽ bị đuổi vào rừng...bị nhổ hết lông, trụi cánh, không còn tung tăng đây đó nữa mà trở thành “oiseau deplumé”. Cụ dùng tiếng Pháp, nghĩa là chim bị nhổ lông. Ông không còn giàu có, sung túc như trước nữa. Con cái chả đứa nào thành đạt, học hành tầm thường. Ông buồn rầu, đi tới nơi xa, rồi chết lẻ loi nơi xứ lạ quê người.

Cụ nói xong, thấy ông Tín có vẻ buồn, nên Cụ cười và an ủi:

- Tôi đoán vậy thôi, chắc đâu đã trúng. Tôi nói trật là thường. Ông Thị Trưởng cứ ăn hiền ở lành, mọi sự đã có Trời! SỐ vậy nhưng có ĐỨC, SỐ cũng phải thay. Nếu không ai còn cần phải “Tu, làm điều lành, làm phước làm cái gì.”

Quả vậy, sau này gia đình ông quyết định ở lại Hà Nội khi Hiệp Ước Giơ-neo ký kết. Ông Tín bị bắt đi học tập, hai hiệu thuốc bị tiêu tan hết, không biết có phải do bà thứ ba phá như Cụ Diễn nói không. Ngay các chi tiết khác về bà ba này cũng không ai trong số bạn bè được biết. Con cái ông theo Việt Minh và chả có người nào đỗ đạt hay có địa vị gì cả.

Sau ngày 30 tháng Tư, năm 1975 ông Tín và bà vợ thứ ba vào Sài Gòn rồi sau được cho đi Pháp. Đi Pháp được ít lâu, ông Tín đau rồi chết. Di ảnh của ông Tín hiện thờ tại chùa Lưu Sơn, ngoại ô Paris. Đúng như lời Cụ Diễn đoán:

"Chết nghèo, trơ trụi (oiseau deplumé)”.

Thanked by 4 Members:

#51 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 15/11/2013 - 05:54

Kỹ Sư Lê văn Ngọ.

Kỹ sư Lê văn Ngọ, người miền Nam, thuở bé sang Pháp học, tranh đấu trong nghiệp đoàn, đậu bằng Kỹ sư (ingénieur de chauffage) mà bạn bè gọi đùa là “kỹ sư đốt lò”, lấy vợ đầm, có một con gái và hai con trai. Về nước năm 1946, ở đường Richaud sau đổi là Phan Đình Phùng.

Người to lớn, khỏe mạnh, tiếng nói rang rảng, nhưng có vẻ ngắn hơi, làm việc nhọc một chút là thở hồng hộc. Hoạt động chính trị. Rất được Đức Hộ Pháp Phạm công Tắc và Tướng Bình Xuyên Bẩy Viễn quí trọng vì tánh thực thà, ngay thẳng, trung thành, khiêm nhượng.

Làm Bộ Trưởng Lao Động trong chính phủ Nguyễn phan Long...Quen thân với Cụ Diễn. Cụ quí anh Ngọ, cho anh là người trực tính, nóng nẩy nhưng lại là người nhân hậu, có tình, có nghĩa. Cụ bảo:

- Anh Ngọ có cái cằm bạnh, hai xương hàm lớn, phồng ra ngoài quá nhiều, trán lại vừa hẹp,vừa thấp, tuổi Ngọ, tên Ngọ, răng to như răng ngựa...có nhiều nét tướng của Mussolini, một trong ba thành phần của phe Trục, Đức, Nhật, Ý trong Thế Chiến thứ II.

Người có cằm bạnh, quai hàm bạnh dễ gặp tai nạn bất ngờ, lớn lao và nguy hiểm có thể chết người được! Để có thể giảm bớt được tai nạn, không nên mặc áo sơ mi cụt tay, quần short theo kiểu thể thao, sẽ trông có vẻ võ tướng quá. Nên mặc áo sơ mi dài tay, thắt ca-vát màu thật lạt, khoác áo vét-tông ở ngoài...cho bớt sát tướng đi.

Bà vợ đầm, tuy già, gầy yếu, xấu xí, song lại có tướng quí. Không nên xa bà này, bỏ bà này mà đi mèo chuột với người khác...Ngày nào mà xa bà vợ này, thì ngày đó là ngày bước vào vận đen, gặp nguy hiểm có thể chết người. Tuyệt đối không đi vào rừng, đến nơi vắng vẻ...vì sẽ gặp tai nạn.

Sau này anh Lê văn Ngọ theo Tướng Bẩy Viễn, trùm Bình Xuyên, và giáo phái, qua cầu chữ Y, đánh ông Ngô đình Diệm. Thua trận, theo Bình Xuyên rút vào rừng Sát. Pháp đưa trực thăng vào cứu Bẩy Viễn, Lai hữu Sang, Lai hữu Tài đưa sang Pháp cho tị nạn. Còn đám chính trị theo giáo phái như Trần văn Ân, Trịnh khánh Vàng, Hồ hữu Tường, Lê văn Ngọ...thì bị Pháp bỏ lại, đều bị bắt, cầm tù trong chiến dịch Hoàng Diệu, do tướng Dương văn Minh chỉ huy.

Sau này tất cả đều bị đem ra xử trước tòa án quân sự, bị kêu án tử hình. Ông Ngô đình Diệm không giết ai cả, chỉ cho đầy ra Côn Đảo sau gọi là Côn Sơn. Mãi sau đảo chánh ông Diệm (2 tháng 11 năm 1963), các người này mới được Tướng Nguyễn Khánh tha cho về. Cụ Diễn đã xem tướng cho Kỹ sư Lê văn Ngọ rất trúng.

Ngày mà giáo phái bắt đầu gây sự với ông Diệm, chưa đánh nhau, Lê văn Ngọ đã quên lời Cụ dạy, một hai bắt bà vợ đầm và ba đứa con về Pháp để anh rảnh tay chơi với ông Ngô đình Diệm. Sau này bác sĩ Trần Louis (đổi tên Trần lữ Y) sang Pháp tu nghiệp, gặp con gái đầu của anh Lê văn Ngọ, lấy làm vợ rồi đưa về Việt Nam.

Ông Trần lữ Y sau làm Tổng Trưởng Y Tế thời ông Nguyễn văn Thiệu. Thời Nguyễn Khánh, ông Trần văn Ân làm Tổng Trưởng Bộ Chiêu Hồi và anh Ngọ làm Trưởng Thanh Tra. Khi chính phủ Nguyễn Khánh đổ, anh Ngọ về ở với con rể là bác sĩ Trần lữ Y. Sau sang Pháp thăm vợ con, ngả bệnh và chết tại Pháp.

Cụ Diễn nói có thể đúng về bà vợ của anh Ngọ. Giả dụ rằng anh Ngọ đừng đuổi bà vợ đầm và ba đứa con lai về Pháp trước, mà đem bốn người này cùng vào rừng Sát, thì chắc hẳn là khi toán quân của Thiếu tá Phòng Nhì của Pháp, Sainteny, khi nhẩy dù xuống rừng Sát để cứu Tướng Bẩy Viễn, hai anh em Lê hữu Tài, Lê hữu Sang, thì đời nào lại bỏ rơi gia đình của Kỹ sư Lê văn Ngọ.

Thanked by 3 Members:

#52 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 15/11/2013 - 06:07

Bà Vương Ngọc Tống.

Bà Vương ngọc Tống, gốc người Tàu. Cha mẹ sang Việt Nam làm ăn buôn bán bình thường. Nhờ có chút nhan sắc, da trắng, mắt lớn, tóc đen mướt, miệng cười rất tươi, thân hình cân đối, nên năm mười tám tuổi, bà được viên Công Sứ Pháp cưới làm vợ chính thức.

Bà là người đàn bà thứ hai, lấy tây, trước tiên ở Bắc Hà. Mà chồng là người danh giá, có chức phận to, giàu có. Người thứ nhất lấy tây, danh giá, giàu có, được Nam Triều tưởng thưởng là bà Bé Tý, tục danh là Cung thị Phiêu, chủ một ngôi nhà lớn, có hàng rào sắt xung quanh, ở phố Hàng Bạc Hà Nội. Nhà bà là nơi tàng trữ đồ cổ quí giá. Bà có nuôi súc vật, chim chóc lạ. Mỗi tuần, ngày thứ Năm, mở cửa cho thiên hạ vào xem.

Bà Vương ngọc Tống nhờ lấy chồng có quyền hành, nên cũng trở nên rất giàu có, cha mẹ được sự giúp đỡ của bà cũng trở nên giàu có. Thiên hạ gọi bà là bà Cụ Tống...hay Cụ Sứ. Chúng tôi quen thân với bà. Bà rất hiếu khách. Bà cũng rất thích tướng số.

Lúc đó bà đã gần năm chục tuổi rồi, song rất đẹp, ăn diện chải chuốt, nói tiếng Việt Nam như người Việt Nam, không ai dám bảo bà là người Tàu. Bà cũng là người được Triều Đình Huế ban thưởng vì công cứu trợ nạn lụt. Lại cũng được chính phủ Pháp cấp bằng khen sau khi chồng chết. Chúng tôi đem Cụ Diễn đến chơi nhà bà, ăn cơm rồi ở lại chơi và coi tướng cho Bà tới tối mới về.

Cụ Diễn nhìn Bà rồi thản nhiên nói:

- Tôi nể lời bà và các bạn tôi nên tôi sẽ xin xem cho bà, tuy nhiên tôi không phải là thày tướng xem lấy tiền, cho nên thấy gì tôi sẽ nói cái đó, không thêm bớt. Đúng hay sai xin bà cứ cho biết.

Bà Tống nói:

- Xin Cụ cứ dạy. Tôi và các bạn của Cụ đây, chúng tôi coi nhau như anh em. Xin Cụ cho phép chúng tôi được coi Cụ như người trong nhà.

Chúng tôi bắt đầu ăn bánh ngọt và uống nước chè. Thủng thẳng Cụ nói:

- Bà có tướng giàu có, giàu có nhưng sang trọng, nhà cửa nhiều nhưng không có nhiều đất. Trẻ sung sướng, già sung sướng. Điều đáng buồn là bà không có con hay đúng hơn là hữu sanh vô dưỡng (Bà Tống sanh hai lần nhưng đều không nuôi được). Dưới ngực của bà, bên trái có nốt ruồi đen to trên có mọc một sợi lông dài. Còn bên phải có một nốt ruồi đỏ cũng to như nốt ruồi đen bên trái trên cũng có một sợi lông dài.

Bà Tống nói là Cụ xem trúng một trăm phần trăm. Bà Tống cười ngặt nghẽo và chắp tay vái Cụ miệng thì nói bà rất bái phục Cụ. Cu đã nói trúng một trăm phần trăm. Bà Tống nói tiếp:

- Đã có cả trăm thày tướng, thày số xem cho tôi, chưa một người nào nói điều mà Cụ vừa nói. Tôi thật bái phục. Cụ cho phép tôi được tôn Cụ lên bậc Tôn Sư. Cụ Diễn tủm tỉm cười, tiếp tục nói:

- Bà không tin thần thánh, không cúng bái, không tin đạo nào hết. Nhưng sau này bà sẽ đi tu. Rất nhiều người đến với Thánh Thất ở nhà bà. Trong số những người đến, có bà Cung thị Phiêu, một người giàu có khác của Hà Nội.

Hội Thánh Cao Đài dựa trên công lao và ảnh hưởng của hai bà này, đã phong cho hai bà là “Nữ Giáo Hữu” đứng đầu họ đạo Thánh Thất Hà Nội. Đúng như Cụ Diễn nói, ít lâu sau, Bà Tống bán hết nhà cửa đem tiền vào Nam cúng cho Hội Thánh và xin đi tu trọn đời. Bà mất năm bảy mươi ba tuổi, tại An Hội, Bến Tre, nơi có Hội Thánh, thuộc ông Giáo Tông Nguyễn ngọc Tường. Cụ Diễn đã nói đúng một trăm phần trăm.

Thanked by 7 Members:

#53 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 15/11/2013 - 06:21

Các Nhân Vật Đặc Biệt.

Thời ông Nguyễn văn Tâm làm Thủ Tướng thay thế ông Trần văn Hữu, Cụ Diễn đã xem tướng cho Thủ Tướng Tâm. Ông là nhân vật miền Nam mà ai cũng biết. Thời Pháp thuộc ông làm Đốc Phủ Sứ, sau đó ông được cử làm Quận trưởng Cai Lậy, Mỹ Tho, có tiếng chống CS số một. CS rất thù ông. Có lần ông bị CS bắt, ông bị đánh đập tàn bạo, xuyên dây kẽm qua bàn tay. Thời Thủ Tướng Hữu, ông làm Bộ Trưởng Công an. Rồi có lần làm Thủ Hiến Bắc Việt. Khi chính phủ của ông Trần văn Hữu đổ, ông lên làm Thủ Tướng chính phủ kiêm An ninh.

Ông Phạm Tá, tốt nghiệp nghề nhuộm ở Pháp, lại thích chính trị, đã giới thiệu Cụ Diễn với Thủ Tướng Tâm tại nhà bà Giỏi, vợ nhỏ của ông Tâm. Vào đến Cụ không do dự gì hết, nói ngay:

- Cụ Thủ Tướng có tướng Cọp. Không ai làm gì được Cụ. Dù Cụ có vào rừng thì kẻ thù của Cụ cũng không làm gì được Cụ. Dù Cụ có bị bắt thì Cụ cũng thoát ra được. Trong đời chỉ bị tai nạn một lần mà thôi, không có lần thứ hai. Số có công danh lớn, giàu có...chết già. Cọp mà không chết được trong rừng, mà lại chết nơi lạnh lẽo, có tuyết, có sương mù, khí lạnh. Con cái làm nên sự nghiệp, có tiếng tăm. Có một điều xin Cụ nhớ cho là Cụ có số chỉ giữ được tiền mặt, còn nhà cửa, đất đai thì có cũng mất hết. Tuy nhiên Cụ sẽ sống sung túc cho tới khi Cụ nhắm mắt.

Ông Thủ Tướng nửa tin, nửa ngờ. Khi ra về ông tặng Cụ một hộp xì-gà Manille và hai chai Whisky. Cụ Diễn chỉ nhận hộp xì-gà. Sau này chắc ông Thủ Tướng Tâm có dịp ngồi nghĩ lại và chắc là sẽ kính phục tài xem tướng của Cụ Diên là sao lại có thể trúng một trăm phần trăm như vậy.

Thủ Tướng Ngô đình Diệm ở Mỹ về chấp chính. Lúc đó con trai ông Tâm là Đại Tá Nguyễn văn Hinh, thuộc quân đội Pháp, dân Tây, vợ đầm, được đặc cách thăng Thiếu Tướng và phong cho làm Tham Mưu Trưởng quân đội Việt Nam.

Thủ Tướng Ngô đình Diệm không thích Tây, không muốn Hinh làm Tổng Tham Mưu Trưởng quân đội. Hai bên bất hòa lớn. Tướng Hinh và đàn em định dùng vũ lực lật đổ ông Diệm. Mỹ làm áp lực với Pháp bắt Tướng Hinh về Pháp. Cựu Thủ Tướng Tâm cũng phải khăn gói sang Pháp và chết tại đây, đúng là nơi lạnh lẽo, có tuyết, có sương mù và khí lạnh như Cụ Diễn đã tiên đoán.

Nhà cửa, đất đai đều bị tịch thu hết. Bà Giỏi, vợ nhỏ của Thủ Tướng Tâm, cũng bị chính phủ Ngô đình Diệm đưa ra tòa, tịch thu gia sản và bỏ tù với tội danh hối mại quyền thế, dựa thế chồng.

#54 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 18/11/2013 - 02:36

Chuyện Con Rùa.

Thời Pháp thuộc, phía bên trái nếu đi vào của Dinh Toàn Quyền Đông Dương, thời Việt Nam Cộng Hòa thì đổi tên là Dinh Độc Lập, sau 1975 Hà Nội gọi là Dinh Thống Nhất, có một cái gò đất khá cao.

Trên gò đất dựng một cái nhà bốn bề trống không. Nơi này mỗi chiều thứ Bẩy, Ban nhạc của Trung Đoàn Bộ Binh thuộc địa Regiment d’Infanterie Coloniale, viết tắt là R.I.C. đến chơi nhạc, để các quan tây thuộc địa thưởng thức, từ tám giờ đến mười một giờ đêm.

Người ta đồn rằng, dưới gò đất này có đuôi con “xích long” (rồng đỏ), rất dữ, mỗi lần nó cục cựa, vùng vẫy là lại có phong ba, biến cố chính trị, loạn lạc xẩy ra. Không biết có thày địa lý nào chỉ hay do ngẫu nhiên, bọn thực dân Tây đem xây ngay trên gò đất này một một cái nhà, để chơi nhạc hàng tuần.

Nguời ta nói rằng ma, quỉ, thần dữ, thần ác đều sợ chiêng trống. Huống hồ tụi tây lính kèn, người thì đã xù xì lông lá, lại thêm kèn, trống khi đánh thì nhức nhối cả tai, cả người, mấy tiếng đồng hồ một ngày thì nếu có xích long thì con rồng này cũng bỏ xứ mà chạy. Vì thế nhiều người tin là thực dân yên ổn được trên tám chục năm, là vì đã trấn áp được con xích long này.

Khi Việt Nam thâu hồi được độc lập, Dinh Toàn Quyền được đổi tên là Dinh Độc Lập. Nhà trình diễn quân nhạc do Pháp xây được phá đi. Có người tin rằng vì thế mà loạn lạc, biến động lại nổi lên không ngừng. Cuối cùng chính quyền của Tổng Thống Ngô đình Diệm bị đảo chánh. Tổng Thống Diệm, em ông là cố vấn Ngô đình Nhu đều bị thảm sát. Khi ông Nguyễn văn Thiệu lên cầm quyền, ông nhờ người mời Cụ Diễn vào Dinh để nhờ chỉ bảo.

Có người nói ông Thiệu đi Thiên Chúa Giáo thì làm sao lại đi tin chuyện tướng số. Những người này không hiểu gì cả. Họ phải biết là ông Thiệu xuất thân từ Việt Binh Đoàn An Cựu, Huế, của Thủ Hiến Phan văn Giáo mà lên làm tới Tổng Thống. Vậy thì ông đã phải được chính mắt nhìn thấy những cái chỉ có trời cho, đời ông mới được như thế. Ở hoàn cảnh đó, ai mà chả tin là có số. Nhất là khi có rồi thì không muốn ai tranh mất của mình.

Ông biết chỗ ngồi của ông nhiều người thèm lắm! Chắc chắn nhiều đàn em đã kể cho Tổng Thống nghe về Cụ; như chuyện Cụ xem cho Trùm Bình Xuyên Bẩy Viễn, Cựu Thủ Tướng Nguyễn văn Tâm. Trong số những người này có Trung Tướng Lê Nguyên Khang, Tư Lệnh Thủy Quân Lục Chiến. Tướng Khang đã được Cụ xem từ hồi ở Hà Nội khi còn mới là Trung Úy, khi sắp lấy cô Niệm con Cụ Tâm, chủ tiệm hình Photo Service ở phố Trường Thi.

Tướng Khang rất tin Cụ Diễn và đã nhờ Cụ chỉ cho đường đi nước bước, nên đường công danh lên như diều, không gặp một trắc trở nào. Nhiều Tướng Lãnh khác cũng xin gặp Cụ. Nghe nói Tổng Thống, Đệ Nhất Phu Nhân và con cái rất quí mến Cụ. Nhiều người tò mò muốn hỏi Cụ xem là Tổng Thống Thiệu hỏi Cụ những gì. Nhưng không bao giờ Cụ nói một câu nào, mà chỉ cười.

Hồi đó có tin đồn rằng chính Cụ là người khuyên Tổng Thống cho xây “con rùa” lên gò đất bên trái Dinh Độc Lập, được đặt tên là Công Trường Duy Tân, gần Đại Học Luật Khoa, Sài Gòn, trấn con xích long để Tổng Thống Thiệu ngồi được lâu dài. Nhiều người đồn đại như vậy, nhiều người hỏi thẳng Cụ, nhưng Cụ cũng lại chỉ cười. Nhưng từ ngày xây con rùa, tình hình chính trị của miền Nam tương đối ổn định, không thấy nạn kiêu binh như các năm trước.

Thanked by 2 Members:

#55 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 18/11/2013 - 02:43

Ai biết chuyện đều phục Cụ. Nhưng Cụ không nhận và cũng không phủ nhận mình là tác giả của ý kiến xây con rùa này. Đem ra bàn thì ý của ai thì người này cũng phải là một thày địa lý rất có căn bản vì Công Trường Duy Tân được thiết kế hội đủ Ngũ Hành, Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ ẩn náu trong đó.

Kim: được ẩn trong cầu thang bằng xi măng, cốt sắt và trong bụng con rùa có rắc năm chỉ bột vàng Kim Thành.

Mộc: Là những cây cối được trồng làm cảnh cho công trường.

Thủy: Là nước trong hồ, quanh năm bay hơi lên mát rượi cho người thắng cảnh ngồi trên bờ hồ.

Thổ: Là đất đắp xung quanh hồ dùng làm vườn cỏ Nhật Bản mơn mởn cả bốn mùa.

Hỏa: Một ngọn đèn đỏ, thắp cháy quanh năm được đặt vào trong mồm của con rùa.

Sau 30 tháng 4 năm 1975, có người đặt mìn vào miệng con rùa cho nổ, hy vọng phá tan con rùa này, để con xích long được thả ra hầu tạo những biến động, bất an ở Việt Nam. Không hiểu sao, gần ba mươi năm đã qua từ ngày mìn nổ, chả có gì gọi là biến động cả. Có thể vì công trường xây cất kiên cố quá. Thêm vào đó, Dinh Độc Lập không được dùng làm phủ Đầu Rồng cho nguyên thủ quốc gia nữa, mà được gọi là Dinh Thống Nhất dùng làm một thứ bảo tàng viện cho khách du lịch vào chơi. Nay thì cũng vắng tanh, chả có mấy người vào xem nữa.

Cụ Diễn mất một năm trước ngày Hà Nội xâm chiếm Sài Gòn. Khi Cụ mất ngoài bạn bè thân thuộc, người ta còn thấy đầy đủ các khuôn mặt lớn trong quân đội và chính quyền. Đặc biệt là có rất nhiều văn, nghệ sĩ; như Kim Cương, Thẩm Thúy Hằng, Thanh Nga. Bà Nguyễn văn Thiệu cùng với bà Bùi đình Nam, thư ký riêng của bà, có đến phúng điếu và lễ trước linh cữu của Cụ. Theo lời dặn của Cụ, mộ phần được xây cất rất sơ sài, khiêm tốn ở nghĩa trang Chùa Phước Hòa.

Trong thời gian Cụ còn sống, không ai biết Cụ đã chỉ bảo hoặc dặn dò gì Tổng Thống. Nhưng sự đối xử đặc biệt của ông bà Tổng Thống đối với Cụ, cho thấy gia đình Tổng Thống đã phải được Cụ giúp cho nhiều lắm. Cũng trong suốt thời gian này, các con, các cháu và bạn bè thân thiết của Cụ, không nghe nói ai đã được ân huệ gì từ Phủ Tổng Thống. Đúng là một bậc thày đáng kính.

Thanked by 4 Members:

#56 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 18/11/2013 - 02:54

Con Xích Thố Trước Vườn Tao Đàn.

Trước Hiệp Định Genève, Cụ Diễn có biết gia đình ông bà LTC. lúc đó làm Giám Đốc nhà Đoan ở Hải Phòng. Đây là một gia đình giàu có và danh giá. Ông anh cả là LTT. làm Đổng Lý văn phòng cho Quốc Trưởng Bảo Đại, ông anh thứ hai, thời Tổng Thống Ngô đình Diệm, làm Chánh Án tòa Thượng Thẩm Sài Gòn, một người em là Bác Sĩ LTR., người em út làm kinh doanh rất thành công.

Khi vào Nam, ông LTC. làm Đổng Lý văn phòng Bộ Nội Vụ, công danh lên như diều. Sẵn tiền bạc, ông LTC. mua một biệt thự lớn, đẹp, nằm trên một thửa đất mênh mông, có rào sắt, nằm ngay trên mặt tiền đường Hồng Thập Tự, nhìn sang vườn Tao Đàn. Ai thấy biệt thự này đều phải thích.

Ăn mừng tân gia, ông bà LTC. mời rất nhiều đồng bào, trong đó có Cụ Diễn. Khi khách đã về hết, chỉ còn Cụ Diễn và một vài người bạn thân, chủ nhà mời mọi người ra phòng khách uống trà, hút thuốc.

Sau một vài tuần trà, ông LTC. hỏi Cụ Diễn căn biệt thự này có tốt không? Cách hỏi giống như chỉ để Cụ Diễn trả lời là tốt lắm, tốt lắm. Nhưng Cụ Diễn đã không trả lời, mà tiếp tục hút thêm mấy hơi xì gà, rồi thủng thẳng đứng dậy, đi các phòng trong nhà, xuống cả bếp, rồi đi ra vườn sau quan sát, rồi ra đằng trước, từ trong nhà nhìn ra ngoài đường, rồi lại ra ngoài đường nhìn vào trong nhà.

Xong xuôi, Cụ trở vào nhà, ngồi vào chỗ cũ, uống nước, rồi lại châm thuốc hút. Mọi người cảm thấy không khí hơi nặng nề, nhưng không ai dám lên tiếng. Thủng thẳng Cụ nói:

- Nhà này ví như con ngựa Xích Thố mà Tào Tháo tặng cho Quan Vân Trường. Nó kén chủ. Chủ phải là người tài, đức, liêm khiết, chính trực, tiết tháo như Quan Vân Trường thì mới ở được. Nếu ở được thì giống như ngựa Xích Thố, ngày đi vạn dậm, công danh phát lắm. Ngược lại, thì cũng như Tào Tháo thôi!

Ông LTC. đang ôm mộng làm Bộ Trưởng, Tổng Trưởng, nên nghe thấy thế thì vỗ tay cái đét một cái rồi nói:

- Cám ơn Cụ, thật là may cho tôi mua được căn biệt thự này.

Tưởng cũng nên nhắc sơ qua ở đây mấy chi tiết trong bộ chuyện Tam Quốc Chí về sự tích này. Theo truyện, ngựa Xích Thố nguyên là của Lữ Bố, một người tài giỏi và đẹp trai nên đã được gọi bằng mỹ danh Lữ Phụng Tiên. Là con nuôi của Đổng Trác, một địch thủ của Tào Tháo, một tay đại gian hùng.

Tào Tháo đã dùng Điêu Thuyền, một giai nhân tuyệt sắc, làm mỹ nhân kế để cha con Đổng Trác tàn sát lẫn nhau. Quả vậy, Lữ Bố đã giết Đổng Trác để cướp Điêu Thuyền. Sau Lữ Bố bị Điêu Thuyền đầu độc chết. Ngựa Xích Thố nay thuộc Tào Tháo. Tào Tháo rất thích ngựa Xích Thố, nhưng mấy lần cưỡi thử, mấy lần bị ngựa hất xuống suýt chết.

Trong lúc đó Quan Vân Trường đang là tù binh của Tào Tháo. Tào Tháo tổn bao nhiêu tâm trí để dụ Quan Vân Trường, bỏ người anh kết nghĩa là Lưu Bị để về phù tá mình. Nhưng đều thất bại. Tựu kế Tào Tháo lấy cớ tặng ngựa Xích Thố cho Quan Vân Trường để dùng ngựa quật chết ông. Nhưng ngựa Xích Thố đã không quật Quan Vân Trường, mà con thần mã lại giúp ông chạy thoát khỏi tay Tào Tháo.

Ở lứa tuổi của ông LTC. cũng như những người ngồi ở nhà ông lúc đó, ai cũng hiểu sự tích này và đều hiểu rằng Cụ lấy tích để mà khuyên gián tiếp, khác với lúc Cụ còn trẻ, hay nói toạc móng heo, ai chịu được thì chịu.

Hồi đầu của nền Đệ Nhất Cộng Hòa, Đại Thế Giới của Bẩy Viễn ở Chợ Lớn vẫn còn hoạt động. Ông LTC. xuống Đại Thế Giới chơi bạc. Ông ta thua cả triệu bạc là thường. Càng đánh càng thua. Cuối cùng cả căn biệt thự cũng bán cho Luật Sư Lê quang Liêm.

Nhân dịp Mỹ viện trợ cho miền Nam, Bộ Nội Vụ có trách nhiệm tổ chức một cuộc đấu thầu công khai. Vụ thầu rất lớn. Ông LTC. sai đàn em kiếm người môi giới để bán hồ sơ. Chuyện bại lộ, ông bị bắt, đưa ra tòa, nhờ ông anh làm Chánh Án tòa Thượng Thẩm, nên chỉ bị sáu tháng tù ở khám Chí Hòa, mất chức Đổng Lý bộ Nội Vụ. Sau cùng gia đình về sống trong một căn nhà nhỏ của Sở Kiến Thiết và chết tại đó.

Thanked by 1 Member:

#57 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 18/11/2013 - 03:26

Triệu Phú Alpha Kim Thịnh.

Trước năm 1975, ai ai ở Sài Gòn cũng phải biết nhà triệu phú bán vàng Alpha Kim Thịnh nằm trên đường Tự Do, một con đường sang trọng nhất Sài Gòn. Người biết chuyện kể rằng bà Kim Thịnh là người miền Bắc. Lúc nhỏ nghèo khổ. Hai ba đời chồng mà vẫn không yên.

Vào Nam một thời gian, làm ăn không khá nên bỏ sang Lào. Khoảng ba chục tuổi thì hai ông bà gặp nhau. Ông cũng là người miền Bắc, sang Lào mở một tiệm thuốc phiện. Hai ông bà làm ăn vất vả mà vẫn nghèo, nên kéo nhau về Sài Gòn. Ông bà buôn bán hàng giữa Sài Gòn và mấy tỉnh bên Lào. Hàng hóa được chở bởi hãng xe đò Malpuech của một người Pháp, cũng có tên là Malpuech. Làm ăn lâu với nhau, ông bà được Malpuech giúp đỡ và công việc làm ăn phát triển tốt đẹp.

Nghe nói ông bà Kim Thịnh đã gặp Cụ Diễn tại một tiệm thuốc phiện tên Nhàn Lạc Cư ở Đa Kao Sài Gòn. Thời Tây, hút thuốc phiện được tự do. Phần lớn các tiệm thuốc phiện do người Tầu đấu thầu được và làm chủ. Ai hút thuốc thì mua thuốc rồi bồi nó tiêm cho mà hút. Ai không hút thuốc thì mua một “ngao”, đơn vị nhỏ nhất, cho bồi nó hút còn mình nằm nghe chuyện Đông Tây, chuyện tào lao, hoặc muốn tìm chỗ ngủ tạm qua đêm khỏi tốn tiền phòng.

Ông bà Kim Thịnh đã nhờ Cụ Diễn xem tướng cho. Người ta thuật lại lời Cụ xem như sau:

- Tướng bà là tướng triệu phú, tỷ phú... một tay bà dựng nên cơ nghiệp. Bà sẽ ở và làm ăn trong căn nhà lầu bốn năm từng, tại con đường sang trọng nhất nước, thí dụ như đường Catina, sau này gọi là Tự Do, Sài Gòn. Bà sẽ không cần làm nghề mở tiệm hút á phiện nữa mà sẽ quay ra buôn vàng. Ông bà giàu có, cả nước biết tên, biết tuổi. Con cái ông bà đều thành tài. Khi đó thì ông bà bắt đầu thay đổi. Bà thì chỉ nghĩ tới chùa chiền. Bà sẽ xây một ngôi chùa rất lớn, rồi về già thì tu tại đây và chết tại đây.

Ông thì sẽ mê say một đứa cháu gái, rồi lấy làm vợ và có ba bốn đứa con nữa. Bà sẽ chết trước ông. Khi bà chết đi thì của cải trong nhà cũng sẽ đội nón ra đi theo bà. Ông và người vợ bé sau này sẽ sống rất cơ cực, nghèo túng, rồi chết trong âm thầm, lặng lẽ, không ai còn nhớ ông đã từng một thời là triệu phú, chủ nhân một tiệm vàng nổi tiếng tại một con đường nổi tiếng.

Ông bà Kim Thịnh, nghe nhưng không tin lắm vì nghĩ trong đời họ, quá nửa đời đã qua, nay cũng chỉ là dư dả đôi chút, lấy đâu ra mà giàu có ai cũng biết tên.

Thanked by 1 Member:

#58 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 18/11/2013 - 03:30

Cụ Diễn quả thật là thần tướng. Ông bà sau này nhờ thành công trong việc buôn bán đường Lào, mua một căn phố ở đường Catina, xây lên năm tầng lầu để mở tiệm tên Alpha Kim Thịnh để bán vàng và các loại đồng hồ nổi tiếng của Pháp và Thụy Sĩ.

Ông bà trở nên triệu, triệu phú. Trong nhà có nuôi một đứa cháu của bà để trông nom việc nhà. Khi bà Kim Thịnh dành nhiều thì giờ cho việc đi chùa, thì cũng là lúc cô cháu gái tới thời trổ mã và ông chú dượng bắt đầu để ý. Bà Kim Thịnh biết, cố ngăn cản, nhưng ông Kim Thịnh tỏ ra không còn nể nang bà nữa, còn cô cháu gái cũng bất chấp lời khuyên răn của bà và ngang nhiên đi lại với ông dượng.

Bà Kim Thịnh không làm lớn chuyện, bà bỏ rất nhiều tiền của ra xây dựng một ngôi chùa rất lớn và đẹp tại Gia Định. Khi cô cháu có con với ông Kim Thịnh, thì bà lẳng lặng dọn hết đồ đạc vào chùa. Bà thực sự đi tu.

Sau tháng Tư năm 1975, số phận tiệm vàng Alpha Kim Thịnh cũng giống như bao nhiêu những cơ sở kinh doanh khác ở miền Nam, đã bị nhà cầm quyền tịch thâu theo lệnh Cải Tạo Công Thương. Ông Kim Thịnh và cô vợ trẻ phải dọn ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, về sống ở một căn nhà thuê nhỏ ở trong ngõ Trương minh Giảng, Phú Nhuận, thuộc tỉnh Gia Định.

Bà Kim Thịnh chết được ít lâu thì ông Kim Thịnh cũng chết. Con cái thì bị chính quyền mới bắt đi cải tạo, người sống, người chết không biết ai còn, ai mất. Hai ông bà được chôn gần nhau tại nghĩa trang chùa Giác Hải, Gò Vấp, Gia Định.

Hai ngôi mộ đắp sơ sài như trăm ngàn ngôi mộ của những người nghèo khổ khác. Không ai biết đây là mộ của chủ tiệm vàng và đồng hồ Alpha Kim Thịnh, giàu có mà hầu hết mọi người đều nghe tên, biết tiếng.

Thanked by 3 Members:

#59 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 18/11/2013 - 05:26

Vua Kẽm Gai.

Trước 1975, tại Hà Nội có ông Hoàng kim Quy là một đại doanh thương, có tầm vóc quốc tế, có thể cạnh tranh với người ngoại quốc. Ông tốt nghiệp Cao Đẳng Thương Mại của Pháp, một đại học danh tiếng vào bậc nhất chuyên đào tạo những người chỉ huy cho các lãnh vực kinh tế, tài chánh và thương mại.

Ông Hoàng kim Quy về nước không đi làm công cho các công ty của người Pháp, cũng không làm công chức cho chính quyền bảo hộ, ông đứng ra tự kinh doanh. Năm 1952, tình hình chiến trường đã bất lợi cho quân đội Pháp. Nhiều người đã bán nhà cửa để dọn vào trong Nam.

Công ty Descours et Cabaud là một công ty rất lớn, chuyên bán dụng cụ nông nghiệp, xây cất, làm đường xá...cũng đem ra bán để dọn về Pháp. Không mấy ai đủ tài chánh để mua hãng này. Người đủ tài chánh thì không mua vì tình hình chính trị, quân sự bất lợi về phía người Pháp. Ông Hoàng kim Quy đã quyết định mua và đổi tên là Công Ty Hoàng Kim Quy.

Sau Hiệp Định Genève 1954, Pháp rút khỏi Bắc Kỳ. Ông Hoàng kim Quy mất hết. Vào trong Nam, ông Hoàng kim Quy mở văn phòng tại đường Hàm Nghi nuôi mộng làm giàu trở lại. Suốt thời gian từ 1954-1963 ông chỉ làm ăn cầm cự qua ngày. Gặp ông thời đó trông ông già đi rất nhiều.

Ông Hoàng kim Quy nhờ ông Đỗ quang Giai, nguyên là Thị Trưởng Hà Nội, mời hộ Cụ Diễn để nhờ Cụ chỉ dạy cho dăm ba điều để may ra gây dựng lại sự nghiệp đã mất ở Hà Nội. Ông Đỗ quang Giai và Cụ Diễn là chỗ thân tình, nên Cụ Diễn nhận lời đến ăn cơm trưa ở nhà ông Hoàng kim Quy. Sau khi ăn trưa xong, mọi người ra uống nước và ông Hoàng kim Quy xin Cụ Diễn chỉ bảo cho vài ba điều. Cụ Diễn nói ngay:

- Tướng ông thì lộ ra rất rõ nên xem cũng không khó, nhưng tôi thưa trước là tôi thấy sao nói vậy, nếu sai đừng trách tôi nhé.

Tiếp theo Cụ nói:

- Tướng ông có số học hành đỗ đạt cao. Nếu ông chịu đi làm thì công danh cũng khá, nhưng không giàu có bằng kinh doanh, buôn bán. Nếu ông kinh doanh về ngành sắt, thép thì giàu lắm, nổi tiếng khắp nước và được gọi là “Vua Trong Ngành”, nghĩa là trong ngành sắt, thép thì ông làm vua. Nếu ông buôn vải vóc, ngũ cốc, lúa gạo thì sẽ cháy túi. Nếu ông mở khách sạn, tiệm ăn thì cũng phá sản. Tôi nói với ông vài điều, ông tin hay không tin thì tùy ý.

Ông Hoàng kim Quy vội năn nỉ xin Cụ nói tiếp. Cụ bảo:

- Lúc thời trung niên, nếu ông có giàu tới trăm triệu, cũng không được gọi là có vận hên, đó chỉ mới là chớm nở mà thôi. Càng về già ông càng giàu có gấp bội. Không phải là triệu phú mà là tỷ phú. Tiền bạc đã nhiều, công danh lại đến như diều gặp gió. Ông sẽ cận kề nguyên thủ quốc gia. Trong nước biết mặt, ngoài nước biết tên. Đi đâu cũng có kẻ đưa, người đón. Giàu có, thế lực ông đều có hết.
Chỉ hiềm ông có cậu con trai thuộc loại "phá gia chi tử". Nhân vô thập toàn, có cái này thì mất cái kia. Đời ông ví như cây hồng trổ bông, rực rỡ vô cùng. Đến khi được gần bảy chục tuổi, thì bỗng nhiên như có cơn cuồng phong thổi tới, quét sạch hết, cả hoa lẫn lá. Ông không còn gì nữa.

Ông sẽ như cá nằm trên thớt, như chim sa bẫy. Tù tội, đau ốm rồi chết, không vợ, không con, không cháu, không bà con thân thích, không bạn bè. Sống thì làm "Ông Vua Một Cõi", khi chết thì làm "Ông Vua Hiu Quạnh", không kèn, không trống, không ai khóc thương.

Cụ Diễn nói một hơi, rồi ngừng lại, chép miệng, rồi nói:

- Chuyện tôi nói còn lâu mới đến. Tâm sinh tướng, ông ăn ở hiền lành, giúp đỡ cho người nghèo khó...thì dữ hóa lành. Mọi sự có vẻ tùy nơi ông cả.

Ông Hoàng kim Quy sau làm Thượng Nghị Sĩ, rất thân cận với Tổng Thống Nguyễn văn Thiệu. Ông là người được độc quyền cung cấp dây kẽm gai cho quân đội Việt Nam Cộng Hòa và Đồng Minh. Ông được mọi người gọi là Vua Kẽm Gai. Tiền rừng, bạc biển.

Sau 30 tháng 4 năm 1975, ông Hoàng kim Quy cũng như các nhà kinh doanh lớn khác bị kẹt lại ở trong nước tài sản đều tịch thu, người thì bị tù đầy, đi cải tạo lao động theo chính sách Cải Tạo Công Thương của chính quyền mới. Con trai của ông là Hoàng kim Lân nhanh chân chạy ra nước ngoài, để mặc cha ở lại và bị giam ở trại Phan đăng Lưu.

Trong tù ông bị rất nhiều đắng cay. Rồi một buổi sáng, mọi người dậy đi lao động, không thấy ông dậy, xem ra thì ông đã chết từ bao giờ rồi.

Thanked by 3 Members:

#60 hiendde

    Quản Lý Viên

  • Quản-Lý
  • 6221 Bài viết:
  • 6933 thanks

Gửi vào 18/11/2013 - 05:37

Ông Hoàng Thụy Năm.

Ông Hoàng Thụy Năm làm Tỉnh Trưởng Vĩnh Ninh thời kỳ ông Nguyễn Văn Tâm, con hùm xám Cai Lậy, Mỹ Tho, làm Thủ Hiến Bắc Kỳ. Ông xuất thân quan lại, nhưng là người rất tiến bộ, cởi mở, trong sạch...Ông có người em là Bác Sĩ Hoàng Thụy Ba, theo CS.

Sau Hiệp Định Genève, ông Hoàng Thụy Năm di cư vào Nam và được Tổng Thống Ngô Đình Diệm, phong hàm Đại Tá và là đại diện cho chính phủ Việt Nam Cộng Hòa, trong Ủy Hội Quốc Tế Kiểm Soát Đình Chiến (UHQTKSĐC).

Còn em trai ông, Bác Sĩ Hoàng Thụy Ba, và bà mẹ thì ở lại Hà Nội. Khi bà cụ mất thì ông Năm được sự giúp đỡ của UHQTKSĐC can thiệp, nên được phép về Hà Nội chịu tang mẹ. Khi trở lại Sài Gòn, ông vẫn được làm Đại Tá bên cạnh UHQTKSĐC. Tuy nhiên trong Dinh Độc Lập đã có dư luận, cho là ông Năm đã tiết lộ bí mật quốc gia cho người em trai, là Bác Sĩ Hoàng Thụy Ba.

Như thường lệ, một buổi chiều cuối tuần tài xế đưa ông về căn nhà ông xây trong một vườn cây ăn trái, um tùm ở Dĩ An, Biên Hòa cho người vợ nhỏ ở. Gần tới nhà thì xe bị chặn lại. Ông bị bắt đi. Hai hôm sau thì xác ông nổi lên tại Nhà Bè, bị bắn vào mặt. Nhà cầm quyền miền Nam thời đó đổ cho VC đã sát hại ông. Tuy nhiên đa số tin rằng chính ông Cố Vấn Ngô Đình Nhu, em ruột Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã ra lệnh thủ tiêu ông Năm.

Ngay từ khi Cụ Diễn còn ở Hà Nội, ông Hoàng Thụy Năm và Cụ Diễn đã quen biết rất thân thiết với nhau. Ông Hoàng Thụy Năm khi đó khoảng năm chục tuổi, nhưng khi đi hát ả đào vẫn còn hào hoa phong nhã lắm. Ông Năm có cô bồ nhí mới độ ngoài hai mươi tuổi. Đi chơi đâu ông cũng mang cô đi và nửa đùa, nửa thật nói cô này là bồ của Cụ Diễn.

Biết như vậy, nhưng Cụ Diễn cũng không cải chính vì nghĩ rằng bạn mình sợ mang tiếng mà làm vậy. Có biết đâu vì chuyện này mà suýt nữa cụ Diễn bà bị kiện, vì đã đánh ghen nhầm. Đây cũng nói lên cái tính thương bạn của Cụ.

Hồi còn ở Hà Nội, có lần ông Hoàng Thụy Năm nhờ Cụ Diễn xem tướng cho. Cụ nói:

- Lúc này đang ở vận tốt, chẳng có gì đáng nói. Có chăng là độ hai năm nữa. Phải giữ mồm, giữ miệng. Không bao giờ đi về nơi cây cối um tùm, có rừng, có núi. Tai nạn xẩy ra ở chỗ đó đấy.

Ông Năm năn nỉ xin Cụ nói thêm thì Cụ nói:

- Hai năm nữa vận xấu sẽ đến, phải TU, phải làm phước, cầu nguyện mới hy vọng tránh được tai họa lớn lao. Nhưng, nếu không có can đảm từ bỏ công danh, rút lui sống một cuộc sống an phận thủ thường thì e tránh không được nghiệp quả.

Ông Hoàng Thụy Năm đã quên lời dặn của Cụ Diễn khi làm Đại Tá bên cạnh UHQTKSĐC. Ông cho xây nhà ở Dĩ An, Biên Hòa, cho vợ bé ở và cuối tuần ông về đây ở. Đây là nơi cây cối um tùm và là nơi mà CS hoạt động khá mạnh, ít ai dám ở, dám lui tới ban đêm. Ông Năm đã chết như Cụ Diễn đã nói, chỉ không biết ai đã giết ông.

Thanked by 4 Members:





Similar Topics Collapse

  Chủ Đề Name Viết bởi Thống kê Bài Cuối

2 người đang đọc chủ đề này

0 Hội viên, 2 khách, 0 Hội viên ẩn


Liên kết nhanh

 Tử Vi |  Tử Bình |  Kinh Dịch |  Quái Tượng Huyền Cơ |  Mai Hoa Dịch Số |  Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Địa Lý Phong Thủy |  Thái Ất - Lục Nhâm - Độn Giáp |  Bát Tự Hà Lạc |  Nhân Tướng Học |  Mệnh Lý Tổng Quát |  Bói Bài - Đoán Điềm - Giải Mộng - Số |  Khoa Học Huyền Bí |  Y Học Thường Thức |  Văn Hoá - Phong Tục - Tín Ngưỡng Dân Gian |  Thiên Văn - Lịch Pháp |  Tử Vi Nghiệm Lý |  TẠP CHÍ KHOA HỌC HUYỀN BÍ TRƯỚC 1975 |
 Coi Tử Vi |  Coi Tử Bình - Tứ Trụ |  Coi Bát Tự Hà Lạc |  Coi Địa Lý Phong Thủy |  Coi Quỷ Cốc Toán Mệnh |  Coi Nhân Tướng Mệnh |  Nhờ Coi Quẻ |  Nhờ Coi Ngày |
 Bảo Trợ & Hoạt Động |  Thông Báo |  Báo Tin |  Liên Lạc Ban Điều Hành |  Góp Ý |
 Ghi Danh Học |  Lớp Học Tử Vi Đẩu Số |  Lớp Học Phong Thủy & Dịch Lý |  Hội viên chia sẻ Tài Liệu - Sách Vở |  Sách Dịch Lý |  Sách Tử Vi |  Sách Tướng Học |  Sách Phong Thuỷ |  Sách Tam Thức |  Sách Tử Bình - Bát Tự |  Sách Huyền Thuật |
 Linh Tinh |  Gặp Gỡ - Giao Lưu |  Giải Trí |  Vườn Thơ |  Vài Dòng Tản Mạn... |  Nguồn Sống Tươi Đẹp |  Trưng bày - Giới thiệu |  

Trình ứng dụng hỗ trợ:   An Sao Tử Vi  An Sao Tử Vi - Lấy Lá Số Tử Vi |   Quỷ Cốc Toán Mệnh  Quỷ Cốc Toán Mệnh |   Tử Bình Tứ Trụ  Tử Bình Tứ Trụ - Lá số tử bình & Luận giải cơ bản |   Quẻ Mai Hoa Dịch Số  Quẻ Mai Hoa Dịch Số |   Bát Tự Hà Lạc  Bát Tự Hà Lạc |   Thái Ât Thần Số  Thái Ât Thần Số |   Căn Duyên Tiền Định  Căn Duyên Tiền Định |   Cao Ly Đầu Hình  Cao Ly Đầu Hình |   Âm Lịch  Âm Lịch |   Xem Ngày  Xem Ngày |   Lịch Vạn Niên  Lịch Vạn Niên |   So Tuổi Vợ Chồng  So Tuổi Vợ Chồng |   Bát Trạch  Bát Trạch |