Gửi vào 04/05/2011 - 11:01
Chuyện kể về người nọ, đi mua chiếc áo sơ mi. Anh ta dự định từ đầu tuần rằng cuối tuần này nắng đẹp, vui vẻ, anh ta sẽ đi mua chiếc áo sơ mi. Nhất định là phải cuối tuần này, vì sang tuần là anh ta phải đi dự một cuộc họp vô cùng quan trọng.
Việc mua sắm được dự định từ trước với công tác chuẩn bị rất nhiều, đang dạng và chu đáo. Mà người như anh, dáng chuẩn, huy chương bạc Karate Seagames thì chắc chắn phải cần chiếc áo tốt và thương hiệu tôn lên dáng chuẩn của anh. Về lựa chọn loại áo, sau khi cân nhắc các hãng May 10, Việt Tiến, An Phước, Pierre Cardin hay Bonia, anh ta chọn An Phước hoặc Pierre Cardin bởi thương hiệu. Đã thương hiệu tốt thì chắc là chất lượng vải vóc tốt. Chất lượng tốt phải thể hiện ở độ bền màu, bền vải, giặt tơi bời mà vẫn có giá trị, cái đó chắc chắn là phải lựa chọn kỹ. Về lựa chọn kích cỡ, với dáng người cao to, anh lăn tăn giữa 2 cỡ áo 41 hay 42. Sau 1 hồi nghiên cứu về quy định chuẩn về kích cỡ may mặc, anh phát hiện ra với khổ người của anh, cỡ 42 của Việt Tiến sẽ vừa, nhưng An Phước hoặc Pierre Cardin thì chỉ nên chọn 41 sẽ vừa hơn. Về màu sắc, anh nghĩ với làn da của anh, thì màu hồng sẽ sáng và đỡ lạnh hơn là màu xanh. Về giá cả, anh nhận thấy lương công chức của mình thực chất không thể xài Bonia hay các thương hiệu quốc tế, thôi xài tạm An Phước hoặc Việt Tiến là chuẩn không phải chỉnh rùi.
Để đảm bảo việc mua áo không bị bất kỳ một sai sót nào do ý nghĩa vô cùng quan trọng của cuộc họp tuần tới, anh kéo thêm thằng bạn sành điệu trong ăn mặc và đầy kinh nghiệm đi cùng. Cửa hàng đầu tiên anh bước vào là An Phước ở Chùa Bộc. Ấn tượng tốt từ bác bảo vệ trông xe ngồi ngoài cửa cho tới chị nhân viên bán hàng. Chị bán hàng tốt bụng, thấy anh loay hoay lựa chọn thì tận tình chỉ bảo. Có em nhân viên ở đó rất dễ thương, hỏi gì cũng trả lời nhẹ nhàng và lịch sự. Anh cảm thấy vô cùng hài lòng, và hài lòng cả với màu sắc, chất liệu vải vóc, kích cỡ của An Phước. Anh không thể chọn loại đắt hơn như Pierre Cardin, nó quá đắt dù anh rất ưng chất lượng và màu sắc, hơn nữa, việc giặt giũ lại yêu cầu cao là phải giặt khô, mà gia đình anh thì không có điều kiện. Anh cũng không muốn chọn cái loại giảm giá 40%, vì cái được màu thì không còn cỡ, cái được cỡ thì hỏng màu. Anh quyết định lựa chọn 1 chiếc An Phước màu hồng, cỡ 41, được giảm giá 10%. Theo anh, đó là chiếc phù hợp nhất với mọi tiêu chuẩn chất lượng, màu sắc, kích cỡ và giá cả. Khi anh định thanh toán chiếc áo của mình, anh chợt nhớ ra ông bạn vàng đi cùng, anh liền hỏi ý kiến. Anh bạn liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Mày hâm quá, giờ mới là 11h sáng, mới cái đầu tiên nhìn thấy đã mua ngay, cứ xem rồi chọn đã, chọn xong rồi hẵn mua”. Anh nghĩ ngợi một hồi rồi nghe theo bạn, vì anh tin tưởng bạn anh nữa, mà thấy lời bạn khuyên cũng có lý, mình còn cả ngày để đi chọn cơ mà.
Hai anh kéo nhau sang hàng Việt Tiến ở Lý Thường Kiệt, ở đây các anh cũng được tiếp đón tận tình và được chỉ dẫn. Anh cũng lựa chọn được 1 chiếc áo phù hợp với tiêu chuẩn của anh. Nhưng anh ngần ngừ không biết có nên mua hay không bởi thật ra anh thấy nó hoàn toàn thua kém chiếc áo ở An Phước, mà giá cũng chỉ rẻ hơn 1 chút. Trong khi đấy, anh bạn thấy giờ quá trưa rồi, liền bảo anh: giờ đi ăn đã, chiều mình sẽ qua chỗ May 10 coi nốt rồi quyết định mua cái nào. Hai anh kéo nhau đi ăn, chén chú chén anh nhoằng cái cũng đến tầm 4 h chiều. Anh giật mình nhớ đến việc mua áo, lúc hai anh chuẩn bị đi ra hàng May 10 thì vợ anh bạn đi cùng gọi điện thoại bắt về nhà. Lúc này anh đành đi đến hàng May 10 để xem áo. Cửa hàng này đơn giản, nhiều chủng loại nhưng rõ rang là chất lượng kém hơn so với An Phước và Việt Tiến. Anh ngần ngừ thấy mình mà mua mấy cái áo này thì thà mặc cái áo sơ mi cũ ở nhà còn hơn. Liếc nhìn đồng hồ, anh chào cô bán hàng ở May 10 để phi về Chùa Bộc. Anh quyết định mua chiếc áo buổi sáng.
Tiếc thay, khi về đến Chùa Bộc, chiếc áo đã bị bán mất. Anh lầm bầm tiếc trong lòng, tiếc luôn cả nụ cười nuối tiếc của em bán hàng xinh đẹp. Anh dắt xe, lừng khừng 1 lúc liền phi xe lên cửa hàng Việt Tiến để mua tạm chiếc thứ 2 vậy. Lên đến nơi thì cửa hàng đóng cửa nghỉ sớm. Bực mình, anh vớ tạm chiếc áo bán theo lố ở trên đường về, cũng màu hồng, biết là nó lởm, nhưng có khi nó mới. Về đến nhà, anh mới phát hiện ra, chiếc áo đó chất lượng thật tệ, mới giặt thử 1 lần đã co rúm lại, là mãi mà không thẳng. Anh lắc đầu ngán ngẩm.
Không ai hiểu mình bằng mình, mình mua đồ cho mình, không mua đồ cho người khác. Thằng bạn đi cùng, mục đích của nó chỉ là đi chơi chứ có phải mua áo đâu, nên nó chỉ muốn lượn, đi ăn, và vợ gọi về là về ngay.
Số hay không, cải số hay không đều là do mình, thầy coi giúp bảo “cải” nhưng thầy có phải là mình đâu.
Một ngày rảnh rỗi, em viết nhảm chút.
:-)